ĐỢI BỌN MỌI - Trang 109

Những cái kệ đã được dọn dẹp, quét bụi và lau chùi sạch bong. Trên mặt

bàn sáng loáng với một lớp nước bóng dày chẳng có gì ngoài một cái đĩa
đựng những viên thủy tinh nhỏ nhiều màu. Căn phòng sạch như lau. Một
bình hoa dâm bụt được đặt trên cái bàn trong góc phòng, làm không khí
tràn ngập hương hoa. Trên sàn nhà là một tấm thảm mới. Văn phòng của tôi
chưa từng bắt mắt như vậy trước đây.

Tôi đứng chờ bên cạnh người lính canh trong chính bộ quần áo mình đã

mặc lúc trở về sau chuyến đi, quần lót của tôi được giặt một hai lần gì đó,
nhưng áo khoác thì vẫn còn ám mùi khói gỗ. Tôi nhìn nắng nhảy múa qua
những đóa hoa hạnh bên ngoài cửa sổ, và thấy hài lòng.

Một lúc lâu sau anh ta bước vào, ném xoạch một xấp giấy lên bàn, và

ngồi xuống. Anh ta nhìn tôi chằm chằm chẳng nói một lời. Anh ta đang cố
gắng, dù có phần hơi quá phô trương, gây chút ấn tượng gì đó nơi tôi. Việc
cẩn thận bố trí lại văn phòng của tôi từ một chốn bừa bộn bụi bặm thành
một nơi gọn gàng trống trải như thế này, bộ dáng vênh váo khệnh khạng khi
đi ngang căn phòng của anh ta và sự xấc láo có chủ ý anh ta dùng khi thẩm
vấn tôi, tất cả nói lên điều gì đó. Không chỉ chuyện lúc này anh ta là người
chịu trách nhiệm ở đây (làm sao tôi có thể đấu tranh nổi?) mà còn chuyện
anh ta biết cách cư xử trong một văn phòng, thậm chí anh ta còn biết làm
thế nào để thể hiện một sự tao nhã vừa đủ. Sao anh ta lại cho rằng tôi đáng
để anh ta phải nhọc công trình diễn thế này? Bởi vì cho dù quần áo bốc mùi
và râu tóc bù xù, tôi vẫn xuất thân từ một gia đình cơ bản, bất kể bị sa sút
khinh rẻ đến đâu ở nơi không ai biết đến này? Có phải anh ta sợ rằng tôi sẽ
cười nhạo nếu anh ta không tự bọc mình trong cái vỏ trang trí lượm lặt
được, chắc chắn là vậy, khi quan sát kỹ lưỡng văn phòng của cấp trên anh
ta trong Cục? Anh ta sẽ không tin tôi nếu tôi nói rằng điều đó chẳng quan
trọng. Tôi phải cẩn thận để chớ có mỉm cười.

Anh ta hắng giọng. “Tôi sắp đọc cho ông nghe những lời khai mà chúng

tôi đã tập hợp được, ông Quan tòa”, anh ta nói, “để cho ông biết mức độ
nghiêm trọng của những lời buộc tội mình”. Anh ta ra hiệu và người lính
canh rời khỏi phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.