ĐỢI BỌN MỌI - Trang 114

đâu cả. Cháu không phải lo lắng, nó sẽ trở về thôi.”

“Vâng, thưa ông.”

Tôi nếm thử món súp, vì cậu ta muốn tôi làm thế, và chép môi. “Nói với

bà cháu ta cảm ơn vì bữa tối, ngon lắm.”

“Vâng, thưa ông.” Tiếng gọi lại vọng đến. Cậu bé thu dọn cốc dĩa của

bữa sáng và chuẩn bị đi.

“Và nói cho ta biết. Những người lính đã trở lại chưa?”, tôi hỏi nhanh.

“Chưa, thưa ông.”

Tôi giữ cửa mở và đứng một lúc ở ngưỡng cửa lắng nghe tiếng hót líu lo

cuối cùng của chim chóc trên những tán cây bên dưới bầu trời tím ngắt bao
la trong khi đứa trẻ bưng cái khay băng qua sân. Tôi chẳng có gì để cho cậu
ta, thậm chí là một cái cúc áo. Tôi thậm chí không có thời gian để chỉ cho
cậu ta biết làm thế nào để bẻ khớp ngón tay cho nó kêu cái “rắc” hay làm
sao để xỉ mũi bằng tay.

Tôi đang quên đi cô gái. Dần chìm vào giấc ngủ, tôi lạnh người khi phát

hiện ra rằng một ngày đã trôi qua mà tôi không hề nghĩ đến cô. Tệ hơn, tôi
không thể nhớ rõ trông em ra sao nữa.

Dường như luôn có một nỗi hoang mang trải dài trong đôi mắt và một sự

trống rỗng bao phủ khắp người em. Tôi nhìn chằm chằm vào bóng tối
mong chờ một ảnh tượng thành hình. Nhưng ký ức duy nhất tôi có thể tin
tuyệt đối là đôi tay trơn dầu của mình lướt trên hai đầu gối, rồi bắp chân và
mắt cá của em. Tôi cố hồi tưởng những lần thân mật hiếm hoi giữa chúng
tôi nhưng lại lẫn lộn chúng với mảng ký ức cùng những tấm thân ấm áp
khác mà suốt đời tôi đã tự nhấn chìm mình trong đó. Tôi đang quên em, và
quên, tôi biết, có chủ ý.

Không phải từ phút giây tôi dừng chân trước mặt em ở cổng doanh trại

và đưa em về, tôi đã biết vì sao mình cần em, và giờ đây tôi kiên trì dốc
lòng chôn vùi em trong quên lãng. Tay lạnh thì tim cũng lạnh, tôi nhớ đến
câu ngạn ngữ ấy, áp lòng bàn tay vào má, thở dài trong bóng tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.