ĐỢI BỌN MỌI - Trang 117

thân xác suy kiệt, một cuộc cãi vã về việc những người ốm phải có giường
nằm. Trong vòng một giờ, tất cả lại trở nên yên ắng.

Cái sân vắng vẻ. Nghĩa là chẳng có tù nhân nào. Chí ít thì điều này cũng

là lý do để vui sướng.

Đã giữa buổi sáng mà tôi vẫn chưa nhận được bữa ăn nào. Tôi đi đi lại

lại trong phòng, bụng sôi ùng ục như một con bò đói ăn. Nghĩ đến cháo yến
mạch mặn và trà đen, nước miếng tôi chảy ra không ngừng.

Cũng chẳng có dấu hiệu gì chứng tỏ rằng tôi sẽ được cho ra ngoài, mặc

dù hôm nay là ngày tập thể dục. Những người thợ xây đang làm việc trở lại,
từ sân vọng lên những âm thanh của các hoạt động hàng ngày. Tôi thậm chí
còn nghe cả tiếng người nấu bếp gọi cháu trai của mình. Tôi đập cửa nhưng
không ai chú ý.

Rồi vào giữa trưa, chiếc chìa khóa kêu loẹt xoẹt trong ổ và cánh cửa mở

ra.

“Ông muốn gì?”, người lính canh phòng giam của tôi hỏi. “Tại sao ông

đập cửa suốt như vậy?”. Anh ta hẳn phải ghét tôi biết bao! Phải trông
chừng một cánh cửa đóng kín và coi sóc những nhu cầu căn bản của người
khác hàng ngày trời! Anh ta cũng bị cướp mất tự do, và nghĩ rằng tôi là kẻ
cướp.

“Anh không cho tôi ra ngoài hôm nay sao? Tôi chưa có gì để ăn cả.”

“Vì thế mà ông gọi tôi hả? Ông sẽ có thức ăn. Hãy học lấy một chút nhẫn

nại. Dù sao thì ông cũng quá béo.”

“Chờ đã. Tôi phải đổ cái bô của mình. Nó bốc mùi quá rồi. Tôi muốn lau

chùi sàn. Tôi cũng muốn giặt áo quần nữa. Tôi không thể đứng trước mặt
ông Đại tá trong bộ quần áo bốc mùi như thế này. Điều đó sẽ chỉ làm ông ta
thêm chán những người canh gác tôi thôi. Tôi cần nước nóng, xà phòng và
một miếng giẻ lau. Hãy để tôi đổ cái xô này ngay và đi lấy một ít nước
nóng ở nhà bếp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.