ĐỢI BỌN MỌI - Trang 120

nhà cửa và xua đuổi gia súc của người ta, còn khả quan nhất là họ không
gặp được ai cả - hiển nhiên không gặp những tộc người mọi đã kết bè với
nhau chọc giận Cục Ba khiến họ phải vào cuộc bảo vệ chúng ta.

Mấy ngón tay phớt nhẹ như cánh bướm chạm vào gót chân tôi. Tôi quỳ

xuống. “Tôi khát”, một giọng nói khẩn khoản cất lên. Đó chính là cậu
thanh niên đang thở dốc.

Thì ra cậu ta chưa ngủ.

“Yên lặng nào, con trai”, tôi thì thầm. Nhìn thật kỹ, tôi có thể thấy lòng

trắng của đôi mắt đang ngước lên. Tôi sờ vào trán cậu thanh niên. Cậu ta
đang bị sốt. Tay cậu ta lần lên nắm lấy tay tôi. “Nãy giờ tôi khát quá!”, cậu
ta nói.

“Tôi sẽ mang nước đến cho cậu”, tôi thì thầm vào tai cậu ta, “nhưng cậu

phải hứa giữ yên lặng mới được. Ở đây đang có nhiều người ốm, họ cần
được ngủ.”

Cái bóng bên ngoài cổng vẫn không nhúc nhích. Có lẽ chẳng ai ngồi đó,

biết đâu chỉ là cái bao tải cũ hay một đống củi. Tôi đi nhón chân qua đám
sỏi đến chỗ máng nước nơi những người lính thường tắm rửa. Nước không
sạch lắm nhưng tôi không vặn nổi cái ống dẫn ra. Một cái ca móp méo treo
bên cạnh máng nước. Tôi múc đầy một ca và nhón chân trở lại.

Cậu trai cố gắng ngồi dậy nhưng quá yếu. Tôi đỡ cậu và cho cậu uống

nước.

“Chuyện gì đã xảy ra?”, tôi thì thầm. Một trong những người đang ngủ

trở mình. “Cậu bị thương hay bị ốm?”

“Tôi nóng quá!”, cậu ta rên rỉ. Cậu ta muốn hất cái chăn của mình sang

một bên nhưng tôi ngăn lại. “Cậu phải chảy mồ hôi cho hết sốt”, tôi thì
thầm. Cậu ta chậm chạp lắc đầu. Tôi nắm cổ tay cậu ta cho đến khi cậu ta
lại chìm vào giấc ngủ.

Mỗi ô cửa gỗ có ba chấn song. Tất cả cửa sổ ở tầng dưới của doanh trại

đều được đóng chấn song. Tôi chống chân lên khung cửa, nắm lấy chấn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.