ĐỢI BỌN MỌI - Trang 125

các binh sỹ của quân đồn trú có một đêm riêng tư, chỉ được bồi các dải giấy
tường. Tôi có thể nghe rõ tiếng những kẻ săn đuổi mình lần lượt xô từng
cánh cửa. Tôi ép mình vào tường, hy vọng hắn ta không đánh hơi được tôi.

Những bước chân vòng qua góc quanh rồi xuôi theo hành lang. Cánh cửa

phòng tôi được mở ra, giữ yên trong vài giây, rồi đóng lại. Thế là tôi đã qua
được một ải.

Có tiếng bước chân nhanh hơn, nhẹ hơn. Ai đó đang đi vội qua hành lang

và bước vào phòng. Đầu quay sang phía khác, tôi thậm chí không thể nhìn
thấy bàn chân cô ấy, nhưng tôi biết cô gái này. Đây là thời điểm tôi nên
bước ra, cầu xin cô ấy che giấu tôi cho đến khi màn đêm buông xuống để
tôi có thể tìm cách ra khỏi thị trấn và đến bờ hồ. Nhưng làm sao tôi có thể
thực hiện điều đó? Ngay khi chiếc giường ngừng nhấp nhô và tôi xuất hiện,
cô ấy hẳn sẽ bỏ chạy và la lên kêu cứu. Và ai dám chắc rằng cô ấy sẽ che
giấu cho một trong những gã đàn ông đã từng ghé lại căn phòng này, một
khách làng chơi đã góp phần nuôi sống cô, một tên đàn ông thất thế, một kẻ
đào tẩu? Mà chắc gì cô ấy còn nhận ra tôi? Bước chân cô bối rối đi quanh
phòng, dừng nơi này một lúc, dừng nơi kia một chút. Tôi không thể cắt
nghĩa được hành động của cô. Tôi vẫn nằm yên, thở nhẹ, mồ hôi nhỏ xuống
đầm đìa.

Thình lình cô đi mất. Tiếng cầu thang cót két, rồi tất cả lại lặng yên.

Một khoảng tĩnh lặng cũng bao trùm lấy tôi. Một phút sáng suốt đã giúp

tôi nhận ra tình thế lố bịch như thế nào. Tất cả những chuyện chạy trốn và
ẩn náu này, thật ngớ ngẩn khi nằm dưới gầm giường vào một buổi chiều
nóng nực để chờ đợi cơ hội trốn đến bãi sậy, rồi chắc chắn sẽ phải sống nhờ
vào trứng chim và cá tự tay mình săn bắt, ngủ trong một cái hố dưới đất và
kiên nhẫn chờ cho đến khi giai đoạn này của lịch sử nặng nề trôi qua, và
vùng biên giới lại ngủ yên như trước. Tôi thực sự không còn là chính mình
nữa, tôi nhận ra bản thân đã quá hoảng loạn, từ lúc ở trong phòng giam, khi
tôi nhìn thấy người bảo vệ túm chặt vai cậu bé để nhắc nhở cậu không được
nói gì với tôi. Và tôi biết rằng dù hôm ấy có chuyện gì xảy ra chăng nữa thì
mình cũng là người có lỗi. Khi bước vào phòng giam, tôi là người đàn ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.