ĐỢI BỌN MỌI - Trang 139

Thế rồi người ta tranh nhau mấy cây gậy, bọn lính hầu như không thể giữ

trật tự nổi, tôi không thể thấy những người tù trên mặt đất nữa vì đám đông
đang tràn lên phía trước để giành lượt đánh hoặc chỉ để xem cảnh tra tấn
cho gần hơn. Tôi đứng đó với cái xô đặt giữa hai chân mình, chẳng ai thèm
ngó đến.

Rồi trận đòn roi kết thúc, toán lính quay lại làm nhiệm vụ, đám đông ùa

về chỗ cũ, hí trường được tái lập, mặc dù có vẻ chật hẹp hơn trước.

Đại tá Joll cầm một cái búa đưa lên cao quá đầu, giơ ra trước đám đông,

một cái búa bốn pound

[3]

vẫn thường dùng để đóng cọc dựng lều. Một lần

nữa, ông ta và tôi lại nhìn nhau chằm chằm. Tiếng lao xao lắng xuống.

“Đừng!”, tôi nghe lời đầu tiên thoát ra khỏi cổ mình, khàn khàn, không

đủ lớn.

Rồi lặp lại. “Đừng!”, lần này tiếng nói vang như chuông phát ra từ ngực

tôi.

Người lính đứng phía trước tôi tránh sang một bên. Đứng trong khu đất

trống, tôi đưa cao hai tay lên trấn an đám đông. “Đừng! Đừng! Đừng!”. Khi
tôi quay sang Đại tá Joll, ông ta đang đứng khoanh tay cách tôi chưa tới
năm bước chân. Tôi chỉ vào ông ta. “Ông!”, tôi gào lên. Hãy nói hết tất cả.
Hãy biến ông ta thành mục tiêu trút giận. “Ông đang tha hóa những người
này!”.

Ông ta không đáp mà cũng chẳng hề nao núng. “Ông!”, tay tôi chĩa vào

ông ta như một khẩu súng. Giọng tôi vang khắp quảng trường.

Thế rồi xung quanh lặng phắc, hoặc có thể tôi say máu quá nên chẳng

còn nghe thấy gì nữa.

Có thứ gì đó đâm sầm vào tôi từ phía sau. Tôi nằm sóng soài trên mặt

đất, thở hổn hển và cảm thấy vết đau cũ nhói lên trên lưng mình. Một cây
gậy giáng xuống người tôi. Đưa tay ra đỡ, bàn tay tôi lãnh một đòn chí
chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.