ĐỢI BỌN MỌI - Trang 147

nhỏm dậy, sẵn sàng tấn công tôi.

Nếu ông ta đến gần tôi, tôi sẽ tẩn ông ta với tất cả sức lực của mình. Tôi

sẽ không biến vào lòng đất mà không lưu lại dấu ấn của mình trên người
chúng.

Viên Đại tá nói, “Ông không biết thái độ của mình làm tôi ớn đến thế nào

đâu. Ông là viên chức duy nhất chúng tôi từng phải làm việc chung ở vùng
biên giới không hết mình hợp tác. Thực lòng mà nói, tôi phải cho ông hay
rằng tôi chẳng hứng thú gì với mấy miếng gỗ này.” Ông ta phất tay chỉ
những tấm thẻ nằm rải rác trên bàn. “Chúng rất giống những quân bài bằng
gỗ. Tôi biết mấy bộ lạc khác ở vùng biên thường đánh bài bằng thẻ gỗ. Tôi
yêu cầu ông cân nhắc một cách tỉnh táo. Ông sẽ có thứ tương lai gì ở nơi
này? Ông không thể được phép tại vị. Ông đã tự làm ô danh mình. Ngay cả
khi ông rốt cuộc không bị khởi tố… ”

“Tôi đang chờ ông khởi tố tôi đây!”, tôi hét lên. “Khi nào thì ông sẽ làm

vậy? Khi nào thì ông sẽ đưa tôi ra tòa? Khi nào thì tôi sẽ có cơ hội để tự
biện hộ?” Tôi đang trong cơn giận dữ. Chuyện á khẩu trước đám đông
chẳng còn làm khó nổi tôi. Nếu tôi phải đương đầu với những người này
ngay lúc này, một cách công khai, trong một phiên tòa công bằng, tôi sẽ tìm
được lời lẽ để làm họ bẽ mặt.

Chỉ là vấn đề về thể chất và sức khỏe. Tôi cảm thấy những lời nói đầy

nhiệt huyết phập phồng trong ngực mình. Nhưng họ sẽ không đưa một
người ra tòa khi anh ta còn đủ mạnh mẽ và khỏe khoắn để đánh bại họ. Họ
sẽ giam tôi trong bóng tối cho đến khi trở thành một kẻ mất trí nói năng
lảm nhảm, một cái bóng của chính mình, rồi họ mới đẩy tôi ra trước một
phiên tòa xử kín và giải quyết xong những thủ tục pháp lý mà họ đã quá
chán ngán trong vòng năm phút.

“Trong thời gian khẩn cấp, như anh biết đấy”, viên Đại tá nói, “sự thi

hành công lý nằm ngoài tầm tay của dân sự và thuộc quyền kiểm soát của
Cục”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.