ĐỢI BỌN MỌI - Trang 150

vảy bên ngoài. Mắt trái tôi híp lại, mũi sưng phồng thành một khối đau
nhức không ra hình thù gì. Tôi phải thở bằng miệng.

Tôi nằm trong mùi ói mửa nồng nặc, toàn bộ tâm trí chỉ nghĩ đến nước.

Đã hai ngày rồi tôi chẳng có gì để uống.

Sự chịu đựng của tôi có hạn. Thậm chí đau đớn chỉ là một phần nhỏ

những gì tôi gọi là sự chịu đựng. Điều tôi buộc phải chịu là đầu hàng trước
những nhu cầu sơ đẳng nhất của cơ thể mình. Nhu cầu được uống, đi tiểu,
và nằm tư thế nào cho đỡ đau nhất. Khi Chuẩn úy Mandel và người của anh
ta đưa tôi trở lại đây lần đầu tiên, bật đèn rồi đóng cửa lại, tôi tự hỏi không
biết một ông già phong lưu béo mẫm có thể chịu đau đớn đến mức nào
nhân danh quan điểm lập dị của ông ta về việc Đế chế nên hành xử như thế
nào. Nhưng những kẻ tra tấn tôi không quan tâm đến mức độ đau đớn. Họ
chỉ hứng thú với việc cho tôi thấy ý nghĩa của việc sống trong một thân thể,
một thân thể đúng nghĩa, một thân thể vốn chỉ có thể ấp ủ những ý niệm về
công lý trong điều kiện nó vẫn còn nguyên vẹn và hoàn hảo, và sẽ quên
chúng rất nhanh khi bị giữ chặt đầu và đẩy vào thực quản một cái ống rồi
bơm vào hàng xô nước muối cho đến khi phát sặc, nôn ọe, quằn quại và tự
động bài tiết. Họ không ép buộc tôi phải kể ra những gì tôi và đám người
mọi nói với nhau. Nên tôi không có cơ hội ném những lời lẽ khoa trương đã
chuẩn bị sẵn vào mặt họ. Họ đến phòng giam để cho tôi thấy giá trị của
nhân tính, và chỉ trong chừng một tiếng, họ đã cho tôi thấy quá nhiều.

Đây cũng không phải là chuyện ai chịu đựng được lâu nhất. Tôi đã từng

nghĩ thầm rằng họ đang ngồi trong một phòng khác bàn về mình. Họ đang
nói chuyện với nhau “Còn bao lâu nữa thì thằng cha mới quy phục? Chừng
độ một giờ nữa chúng ta quay lại xem sao.”

Nhưng không phải như vậy. Họ không viện đến một hệ thống phức tạp

đầy những đau đớn và sự thiếu thốn để khuất phục tôi. Trong hai ngày, tôi
không có thức ăn và nước uống. Vào ngày thứ ba, tôi được cho ăn. “Tôi xin
lỗi”, người mang thức ăn đến cho tôi nói, “chúng tôi quên mất”. Không
phải sự ác độc làm họ quên. Những người tra tấn tôi cũng có cuộc sống
riêng, tôi không phải là trung tâm trong thế giới của họ. Có lẽ thủ hạ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.