ĐỢI BỌN MỌI - Trang 151

Mandel ngày ngày phải đếm số bao trong kho lương thực hoặc đi tuần tra
kiểm soát tiến độ đào đắp, lầm bầm một mình than phiền thời tiết nóng nực.
Còn Mandel thì tôi chắc anh ta thà đánh bóng cái thắt lưng da và từng cái
khóa của nó hơn là dành thời gian cho tôi. Khi không vui, anh ta đến cho
tôi một bài học về bản chất con người. Tôi có thể chống đỡ sự tấn công
ngẫu nhiên của họ trong bao lâu? Và điều gì sẽ đến nếu tôi không chịu nổi
nữa, khóc lóc và quỳ gối, trong khi sự tra tấn vẫn cứ thế tiếp diễn?

Họ triệu tôi xuống sân. Tôi đứng trước họ che đậy sự lõa lồ của mình và

ôm lấy bàn tay bị đau như một con gấu già mệt mỏi bị chế ngự bởi những
trò quấy nhiễu suốt. “Chạy”, Mandel hô. Tôi chạy vòng quanh sân dưới ánh
nắng mặt trời gay gắt. Khi tôi chậm lại, anh ta đánh vào mông tôi bằng cái
ba toong của mình và tôi lại chạy nhanh hơn. Những người lính bỏ giấc ngủ
trưa và ngồi trong bóng râm nhìn ra, những người rửa bát đĩa mở cánh cửa
bếp, đám trẻ con nhìn chăm chăm qua những thanh chấn song ngoài cổng.
“Tôi không thể!”, tôi há hốc mồm. “Tim tôi!” Tôi ngừng lại, cúi đầu, ôm
lấy ngực. Mọi người kiên nhẫn chờ tôi hồi sức. Rồi cái gậy thọc vào tôi và
tôi chạy lóng ngóng, chẳng nhanh hơn một người đi bộ.

Còn không tôi sẽ làm trò cười cho họ xem. Họ giăng một sợi dây thừng

ngang tầm đầu gối để tôi nhảy qua nhảy lại. Họ gọi cháu trai người đầu bếp
đến và cho cậu bé nắm một đầu dây. “Giữ chắc nó”, họ bảo, “chúng ta
không muốn ông ấy hụt chân”. Đứa trẻ nắm chặt đầu dây của mình bằng cả
hai tay, tập trung vào nhiệm vụ quan trọng này, chờ tôi nhảy. Tôi do dự.
Đầu nhọn của cây ba toong tìm đúng chỗ giữa hai mông tôi và thọc vào.
“Nhảy đi”, Mandel gằn giọng. Tôi chạy, nhảy lên một quãng thấp tè, vấp
vào sợi dây thừng và đứng đó. Tôi bốc mùi như phân. Tôi không được phép
tắm rửa. Ruồi nhặng bám theo tôi khắp nơi, vo ve quanh vết thương lở loét
trên má tôi, đậu xuống khi tôi đứng yên trong chốc lát. Động tác xua tay
trước mặt để đuổi ruồi của tôi trở thành phản xạ như con bò phất đuôi vậy.
“Bảo ông ta lần sau phải khá hơn”, Mandel nói với cậu bé. Cậu bé mỉm
cười và nhìn đi nơi khác. Tôi ngồi bệt xuống đất chờ trò kế tiếp. “Cháu có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.