ĐỢI BỌN MỌI - Trang 155

“Chuyện ông muốn nói với tôi chỉ có thế?”

“Tôi muốn nói là không ai đáng phải chết.” Trong cái áo ngủ và cái bao

lố lăng, với sự hèn nhát tởm lợm trong miệng, tôi nói, “Tôi muốn sống.
Như mọi người đều muốn sống. Sống, sống và sống. Bất chấp mọi
chuyện”.

“Chừng đó chưa đủ.” Anh ta buông cánh tay tôi ra. Tôi đong đưa trên

bậc thang thứ mười, sợi dây giúp tôi giữ thăng bằng. “Ông biết không?”,
anh ta nói, rồi rút xuống khỏi cái thang, để tôi lại một mình.

Không phải mồ hôi mà là nước mắt.

Có tiếng sột soạt trong đám lá gần đó. Một giọng trẻ con cất lên, “Bác có

thấy không, bác ơi?”

“Không.”

“Này, bọn khỉ, xuống đây!”, ai đó gọi từ bên dưới. Qua sợi dây thừng

kéo căng, tôi có thể cảm thấy sự rung động khi bọn trẻ di chuyển trên
những cành cây.

Và tôi cứ đứng đó một lúc lâu, giữ thăng bằng cẩn thận trên bậc thang,

cảm thấy sự dễ chịu của gỗ nơi lòng bàn chân, cố gắng không lắc lư và giữ
cho độ căng của sợi dây thừng ổn định nhất có thể.

Đến khi nào đám đông rỗi việc mới chán việc xem một người đàn ông

đứng trên cái thang? Tôi sẽ đứng đây cho đến khi gân cốt rã rời, hứng chịu
bão giông, mưa đá và lũ lụt, để sống.

Nhưng giờ thì sợi thừng bắt đầu căng ra, tôi thậm chí có thể nghe được

tiếng ken két khi nó cứa lên vỏ cây, cho đến khi tôi phải duỗi ra để nó khỏi
thít vào họng mình.

Đây không phải là một cuộc khảo nghiệm tính kiên nhẫn, vậy thì. Nếu

đám đông không thỏa mãn, luật chơi sẽ hay đổi. Nhưng đổ lỗi cho đám
đông thì có ích gì? Con dê tế thần đã được xướng tên, một cuộc vui đã
được công bố, luật chơi vẫn còn bỏ ngỏ. Ai lại bỏ lỡ không tụ tập xem trò
vui chứ? Trong những trò hạ nhục, giằn vặt đau đớn và chết chóc của chế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.