ĐỢI BỌN MỌI - Trang 162

mỗi sáng. Họ không biết gì về chuyện tiền bạc nên thường bị bịp không
thương tiếc, sẵn sàng đổi hết chỉ để lấy chút rượu.

Bọn họ gầy nhẵng, ngực trơ xương. Những người phụ nữ trông lúc nào

cũng như đang mang thai, đám trẻ con thì gầy yếu, ở vài cô thiếu nữ thấp
thoáng vẻ đẹp mong manh, với đôi mắt trong veo ngơ ngác, những người
còn lại, tôi chỉ thấy nơi họ sự ngờ nghệch, gian xảo, và nhếch nhác. Nhưng
họ thấy thế nào về tôi, nếu họ từng chú ý tới tôi? Một con quỷ đang nhìn
chòng chọc từ phía sau cánh cổng. Đống bẩn thỉu ẩn dưới ốc đảo xinh đẹp
này, nơi họ vừa tìm thấy sự an toàn bấp bênh.

Một ngày, có bóng người đổ xuống khi tôi đang lim dim ngủ trong sân,

một bàn chân chọc vào tôi, tôi ngước lên nhìn vào đôi mắt xanh của
Mandel.

“Bọn tôi cho ông ăn đầy đủ đấy chứ nhỉ?”, anh ta nói. “Ông lại đang béo

ra rồi phải không?”

Tôi gật đầu, ngồi dưới chân anh ta. “Bởi vì chúng tôi không thể cứ nuôi

ông mãi được.” Chúng tôi dò xét lẫn nhau một lúc lâu.

“Khi nào ông mới chịu làm việc để tự nuôi lấy mình?”

“Tôi là một tù nhân đang chờ xét xử. Những tù nhân đang chờ phán

quyết thì không cần phải làm việc để tự nuôi thân. Đó là luật. Công quỹ sẽ
chi khoản đó.”

“Nhưng ông không phải là tù nhân. Ông được tự do đi đâu tùy thích.”

Anh ta chờ tôi nhận lời đề nghị chán ngắt đó. Tôi im lặng. Anh ta tiếp tục,
“Sao ông lại là tù nhân được khi chúng tôi chẳng có hồ sơ gì về ông cả?
Liệu ông có cho rằng chúng tôi không lưu giữ hồ sơ? Chúng tôi chẳng có
ghi chép nào về ông cả. Vì thế, ông hẳn là một người tự do.”

Tôi nhổm dậy và theo anh ta đi qua sân tới cánh cổng. Lính gác trao cho

anh ta chìa khóa và anh ta mở cổng. “Ông thấy chưa? Cổng mở rồi.”

Tôi do dự trước khi bước qua. Vẫn còn có những chuyện tôi rất muốn

biết. Tôi nhìn vào khuôn mặt Mandel, đôi mắt trong sáng, cửa sổ tâm hồn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.