ĐỢI BỌN MỌI - Trang 165

“Với tôi, đó đơn giản là một điều hợp lẽ thường khi đưa cô ấy về với gia

đình mình, nhưng làm sao khiến họ hiểu ra điều đó?”. Tôi tiếp tục nói dông
dài, cô ấy lắng nghe những sự thật nửa vời này, gật đầu, và nhìn tôi hau háu
như một con chim ưng, chúng tôi cứ vờ như thể giọng nói mà cô đang nghe
không phải của một người đàn ông đã từng lủng lẳng trên cây, cầu xin lòng
thương hại bằng cách gào thét to tới mức người chết cũng phải bật dậy... ”

“Dù sao đi nữa, chúng ta hãy hi vọng rằng chuyện này đã thực sự trôi

qua. Tôi vẫn cảm thấy đau đớn”, tôi đưa tay sờ vai mình. “Khi đã luống
tuổi, cơ thể phải mất thật lâu mới hồi phục được... ”

Thế là tôi hát dạo để kiếm sống. Tối đến, khi đứng bên cánh cổng của

trại lính để chờ nghe tiếng huýt sáo gọi lũ chó và lẻn vào thật nhẹ nhàng,
nếu vẫn đói, tôi có thể xin xỏ mấy cô hầu gái phần thức ăn còn lại từ bữa
tối của đám binh lính, một tô đậu nguội lạnh hay phần thừa lại trong nồi
súp, hoặc nửa ổ bánh mì.

Cũng có lúc vào buổi sáng, tôi có thể đi lang thang tới quán trọ, và áp sát

vào rìa cánh cửa bếp, hít một hơi mùi vị tuyệt vời của kinh giới tây, men
bia, hành tây cắt khoanh chiên giòn và mỡ cừu xông khói. Cô đầu bếp Mai
cho mỡ vào chảo bánh. Tôi nhìn những ngón tay cô khéo léo nhúng vào lọ
mỡ lợn và nhanh nhẹn xoay ba vòng để áo một lớp mỡ quanh chiếc chảo.
Tôi nghĩ tới những chiếc bánh ngọt cô làm, món bánh phô mai nhân dăm
bông kèm cải bó xôi trứ danh, và cảm thấy nước miếng tứa ra trong miệng.

“Quá nhiều người đã bỏ đi”, cô nói, rồi quay sang khối bột lớn hình tròn,

“em thậm chí không thể mở lời kể cho ông nghe. Một nhóm đông đã rời đi
chỉ cách đây vài ngày. Một trong những cô gái ở đây - cô bé với mái tóc dài
thẳng, có thể ông vẫn còn nhớ cô ấy - cũng nằm trong số những người đó,
cô ấy đã đi với các bạn mình”. Giọng cô vẫn đều đều khi kể lại chuyện cho
tôi, và tôi biết ơn sự ân cần đó. “Cũng hợp lý thôi”, cô tiếp tục, “nếu ông
muốn rời đi, ông phải đi ngay bây giờ, đường dài đấy, và cũng nguy hiểm
nữa, và đêm đến thì càng lạnh hơn”. Cô nói tới thời tiết, về mùa hè vừa qua
và những dấu hiệu của mùa đông đang đến, cứ như thể là nơi tôi đã sống,
phòng giam của tôi, không chỉ cách chỗ chúng tôi đang đứng ba trăm bước,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.