ĐỢI BỌN MỌI - Trang 179

nạn!”, hắn nói. “Lẽ ra chúng ta nên dồn chúng vào chân tường và bắn bỏ từ
lâu rồi - cả đám bạn của chúng nữa!”

Nhìn lướt qua tôi, nhìn xuyên qua tôi, dùng mọi cách để tỏ ra không thấy

tôi, hắn vênh mặt lên. Khi đi qua cái lều cuối cùng, hắn xé toạc tấm thảm
treo ở cửa. Những chuỗi cườm trang trí, những hạt tròn màu đỏ và đen,
những hạt dưa gang phơi khô, xổ tung ra và rơi vãi khắp nơi. Tôi đứng trên
đường, chờ cơn giận run người lắng xuống. Tôi nghĩ đến người nông phu
trẻ tuổi từng bị đưa đến trước mặt tôi ngày tôi còn có toàn quyền xét xử ở
nơi đồn trú. Cậu ta đã bị buộc phải nhập ngũ ba năm bởi một Quan tòa nơi
thị trấn xa xôi vì tội bắt trộm gà.

Sau một tháng ở đây, cậu ta đã cố đào ngũ. Cậu ta bị bắt và được dẫn tới

gặp tôi. Cậu ta muốn gặp lại mẹ và các em gái của mình, cậu ta biện bạch.
“Chúng ta không thể chỉ làm những gì mình muốn”, tôi giảng giải cho cậu
ta. “Tất cả chúng ta đều buộc phải tuân theo luật pháp, thứ lớn lao hơn bất
kỳ ai trong chúng ta. Vị Quan tòa đưa anh tới đây, bản thân tôi và cậu, tất
cả chúng ta đều buộc phải tuân thủ luật pháp.” Cậu ta nhìn tôi bằng ánh
nhìn ảm đạm, chờ nghe lời phán quyết, hai người áp giải thản nhiên đứng
đằng sau, hai tay cậu ta bị trói ngoặt ra sau lưng. “Cậu cảm thấy như vậy
thật bất công, tôi biết, cậu nghĩ rằng hẳn mình sẽ bị trừng phạt chỉ vì tình
cảm của một đứa con hiếu thảo. Cậu cho rằng mình biết rõ đâu là công
bằng, đâu là bất công. Tôi hiểu. Tất cả chúng ta đều cho rằng mình biết.”
Khi đó bản thân tôi không hề nghi ngờ việc, trong từng thời điểm, mỗi
người chúng ta, đàn ông, đàn bà, trẻ con, thậm chí đến con ngựa già khốn
khổ kéo cối xay, đều biết đâu mới là công bằng. Tất thảy mọi tạo vật đến
với thể giới này đều mang theo trong lòng ký ức về sự công bằng.

“Nhưng chúng ta sống trong một thế giới có luật lệ”, tôi nói với người tù

tội nghiệp của mình, “một thế giới của những người không hoàn hảo.
Chúng ta chẳng thể thay đổi được điều đó. Chúng ta là những sinh vật dễ sa
ngã. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là duy trì luật lệ, tất cả chúng ta,
và không để cho những ký ức về sự công bằng nhạt phai đi”. Sau khi giảng
giải cho cậu ta, tôi kết tội cậu. Cậu ta chấp nhận lời kết án mà không hề tỏ ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.