ĐỢI BỌN MỌI - Trang 184

trong sa mạc - đã biến mất. Đồ nội thất ở sảnh trước bị đẩy sát vào tường
và tấm thảm đã bị gỡ ra. Phòng khách nhỏ có vẻ không bị đụng đến, nhưng
mọi tấm màn rủ đều bốc mùi chua đến ngộp thở.

Trong phòng ngủ, khăn trải giường đã bị đẩy dồn qua một bên, đúng kiểu

tôi vẫn hay làm, như thể chính tôi đã ngủ ở đây. Mùi hôi từ những tấm ga
chưa giặt thật lạ lẫm.

Cái bô dưới gầm giường đã đầy một nửa. Trong tủ còn sót lại chiếc áo sơ

mi nhàu nhĩ với một quầng màu nâu ở trong cổ áo và những vệt ố vàng
dưới nách. Tất cả quần áo khác của tôi đều mất sạch.

Tôi lột tấm trải giường ra và nằm xuống tấm nệm trần, chờ đợi cảm giác

kiểu như khó ở xâm chiếm lấy mình, bóng ma của một người đàn ông khác
vẫn còn luẩn quất giữa mùi vị và sự bừa bộn của ông ta. Nhưng cảm giác
đó không xuất hiện, căn phòng vẫn quen thuộc như trước. Gác tay lên mặt,
tôi thấy mình chìm dần vào giấc ngủ. Có thể đúng là thế giới như ta vẫn
biết không phải là ảo giác, cũng chẳng phải một cơn ác mộng trong đêm.
Có thể chắc chắn rằng chúng ta sẽ lại thức dậy trong cái thế giới ấy, rằng
chúng ta không thể lãng quên cũng như bỏ mặc nó được. Nhưng bây giờ tôi
lại thấy thật khó để tin rằng nó đang đến hồi kết. Nếu lúc này bọn mọi đột
nhiên xông vào, tôi biết, tôi thà chết trên chiếc giường của mình một cách
dại dột và ngây ngô như một đứa trẻ. Và thậm chí còn thích đáng hơn nếu
tôi bị tóm khi đang ở trong phòng ăn dưới lầu, với chiếc thìa trong tay và
miệng đầy mứt quả vả ăn vụng từ cái lọ cuối cùng trên kệ. Thế rồi tôi sẽ bị
chặt đầu và ném vào đống đầu lâu trên quảng trường ngoài, vẫn mang vẻ
đau đớn và kinh ngạc đầy tội lỗi trước thời khắc lịch sử can thiệp vào vùng
thời gian lắng đọng yên bình của ốc đảo này. Đó là kết thúc thích hợp nhất
với cả hai.

Vài người sẽ bị tóm khi đang ở chỗ trú ẩn dưới tầng hầm, tự bịt kín mắt

mình và giấu đồ tư trang trong ngực áo. Có người sẽ chết trên đường, vùi
mình trong trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Vài người thậm chí có thể
chết trong lúc đang chiến đấu bằng chĩa cỏ. Sau đó, bọn mọi sẽ lấy thư tịch
của thị trấn ra mà chùi đít. Đến tận phút cuối cùng, chúng ta vẫn chẳng học

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.