ĐỢI BỌN MỌI - Trang 28

sẽ mang dịch bệnh đến thị trấn bắt đầu lan rộng ra. Mặc dù tôi đã bảo bọn
họ đào một cái hố ở một góc sân doanh trại và cho dọn sạch những thứ bẩn
thỉu đi, đám người trong nhà bếp vẫn từ chối đưa cho bọn họ dụng cụ ăn
uống và bắt đầu quăng thức ăn qua ô cửa như thể bọn họ đúng là thú hoang.
Những tên lính canh khóa cánh cửa dẫn đến đại sảnh của doanh trại, những
đứa trẻ hiếu kỳ không còn lân la ở cổng nữa. Ai đó đã ném một con mèo
chết qua tường trong đêm và gây ra một trận náo động. Suốt những ngày
nóng bức dài đằng đẵng, họ thẫn thờ đi lang thang khắp khoảng sân doanh
trại trống trải. Đứa bé cứ khóc và ho suốt khiến tôi phải lẩn vào góc xa nhất
trong căn hộ để thoát khỏi âm thanh đó. Tôi viết một lá thư đầy giận dữ cho
Cục Ba, đơn vị bảo vệ thường trực của Chính phủ để lên án sự kém cỏi ở
một trong những đặc vụ của họ. “Tại sao các ông không cử người có kinh
nghiệm về biên giới đi điều tra bạo động biên giới?”, tôi viết. Nhưng tôi đã
sáng suốt xé vụn lá thư ra. Tôi tự hỏi nếu mình mở khóa cổng trong đêm
tối, những ngư dân đó sẽ trốn đi chứ? Nhưng tôi không làm gì cả. Rồi một
ngày nọ, tôi nhận ra rằng em bé đã ngừng khóc. Khi nhìn từ cửa sổ, tôi
cũng không thấy gì. Tôi cử một cậu lính canh đi tìm hiểu và anh ta thấy thi
hài bé nhỏ nằm dưới mớ quần áo của mẹ nó. Cô ta sẽ không gào khóc,
chúng tôi phải tách nó khỏi cô ta.

Sau chuyện đó, cô ta cứ ngồi xổm một chỗ, úp mặt xuống gối cả ngày

mà không chịu ăn gì cả. Nhóm người còn lại dường như lảng tránh cô ta.
Tôi tự hỏi phải chăng việc chúng tôi mang đứa bé đi chôn đã xâm phạm
một phong tục nào đó của họ? Tôi nguyền rủa tên Đại tá Joll vì tất cả
những phiền phức và cả sự hổ thẹn lão mang đến cho tôi.

Lúc nửa đêm ông ta trở lại. Tiếng kèn báo hiệu từ các thành lũy đã phá

hỏng giấc ngủ của tôi, khu doanh trại ồn ào như ong vỡ tổ khi đám quân
nhân chen lấn nhau chộp lấy vũ khí. Đầu óc vẫn đang bị xáo trộn, tôi chậm
rãi mặc quần áo. Lúc tôi vào đến quảng trường, đoàn quân đã tiến qua mấy
cánh cổng, vài người trong số họ cưỡi ngựa, vài người đi bộ dắt ngựa theo.
Tôi đứng tụt lại phía sau trong khi đám đông hiếu kỳ lại vây quanh toán
lính, đụng chạm và ôm ghì lấy các quân nhân, nói cười phấn khích. “Tất cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.