ĐỢI BỌN MỌI - Trang 29

đều an toàn!”, ai đó hét lên. Mãi đến khi chen chân lên được vào giữa đội
hình, tôi mới thấy điều mình đang lo sợ. Một chiếc xe ngựa màu đen, rồi
một nhóm tù nhân đang lê bước, cổ họ bị trói lại với nhau bằng dây thừng,
những dáng hình kì quái trong những tấm áo choàng làm bằng da cừu dưới
ánh trăng bàng bạc, phía sau họ là những người lính cuối cùng đang dắt
những chiếc xe bò và ngựa thồ.

Khi càng lúc càng nhiều người kéo đến, vài người cầm theo những bó

đuốc cháy rực, và những âm thanh hỗn tạp ngày một ầm ĩ, tôi quay lưng lại
với chiến thắng của Đại tá và trở về dãy phòng mình. Đây là thời điểm tôi
bắt đầu nhận thấy những bất lợi của cuộc sống, vì tôi đã lựa chọn cuộc sống
đó, trong căn hộ bừa bãi trên những kho thực phẩm và nhà bếp dành cho sĩ
quan chỉ huy quân đội vốn bao năm nay rồi vùng này không có, chứ không
phải trong căn biệt thự đẹp đẽ với đám phong lữ thảo bên cửa sổ, chủ yếu
được thiết kế riêng cho các quan tòa dân sự. Tôi những mong không phải
nghe tiếng ồn phát ra từ cái sân bên dưới, nơi lúc này đây, có lẽ, đã vĩnh
viễn trở thành một cái sân nhốt tù binh. Tôi cảm thấy mình già cả và mệt
mỏi, tôi muốn ngủ. Tôi ngủ bất cứ lúc nào tôi có thể và khi thức dậy, tôi
thức dậy một cách miễn cưỡng. Giấc ngủ không còn là một lần tắm táp để
gột rửa vết thương và phục hồi sinh lực, mà là một sự lãng quên, một cuộc
chạm trán với sự hủy diệt hàng đêm. Tôi nghĩ việc sống trong một căn hộ
đã là phiền phức, nhưng không chỉ có thế.

Giả dụ tôi sống trong một căn biệt thự dành cho quan tòa trên con phố

yên tĩnh nhất trong thị trấn, chủ trì các phiên tòa vào thứ Hai và thứ Năm,
đi săn mỗi buổi sáng, bận rộn với việc nghiền ngẫm những tác phẩm kinh
điển mỗi buổi tối, bịt tai trước những hành động của viên cảnh sát mới phất
lên này, nếu tôi quyết tâm vượt qua khoảng thời gian tồi tệ và không để lộ ý
định của mình, có lẽ tôi đã thôi cảm thấy mình như một người đàn ông
đang vẫy vùng trong vòng kìm kẹp của cơn sóng dữ, không còn ý chí đấu
tranh, ngừng bơi và ngẩng mặt trước biển cả bao la, đối mặt với cái chết.
Nhưng như thế mới thấy sự bứt rứt của tôi ngẫu nhiên ra sao và lệ thuộc thế
nào vào việc một đứa bé sơ sinh bên dưới cửa sổ phòng tôi mới ngày nọ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.