ĐỢI BỌN MỌI - Trang 69

một thời điểm trong năm, anh biết đó, khi dân du mục ghé chỗ chúng ta để
buôn bán. À, hãy đi tới bất kỳ gian hàng nào trong chợ thời điểm đó để xem
những ai bị cân thiếu và bị lừa đảo, bị mắng nhiếc hay bắt nạt. Hãy thử xem
ai buộc phải để những người phụ trong gia đình ở lại trong lều vì sợ họ sẽ
bị lính tráng làm nhục. Hãy xem ai nằm say khướt trong máng xối và ai đá
anh ta vào chỗ đó. Đó là sự khinh miệt lũ mọi rợ, sự khinh miệt thấy rõ từ
tên đầy tớ giữ ngựa tầm thường hay một người nông dân nghèo hèn nhất,
sự khinh miệt mà tôi, trong cương vị là một Quan tòa, đã phải đấu tranh với
nó suốt hai mươi năm. Làm sao anh có thể xóa bỏ sự khinh miệt đó, đặc
biệt là khi nó chẳng bắt nguồn từ lý do nào đáng kể ngoài những khác biệt
trong cách cư xử nơi bàn ăn, hay do đường nét mi mắt không giống nhau?
Liệu tôi có nên nói với anh những điều mà đôi khi tôi mong muốn? Tôi ước
rằng lũ mọi đó sẽ nổi dậy và dạy cho chúng ta một bài học, để chúng ta có
thể học cách tôn trọng họ. Chúng ta nghĩ về vùng đất này như thể đây là đất
của chúng ta, một phần của Đế chế chúng ta - đây là tiền đồn, là nơi định
cư, là trung tâm giao thương của chúng ta. Nhưng những người này, lũ mọi
này hoàn toàn không nghĩ như vậy. Chúng ta đã ở đây hơn một trăm năm,
chúng ta khai hoang đất từ sa mạc, xây dựng các công trình thủy lợi và gieo
trồng ruộng vườn, xây những ngôi nhà kiên cố, và dựng một bức tường bao
quanh thị trấn của chúng ta, nhưng họ vẫn cho rằng chúng ta chỉ là khách
lạ, những kẻ đến rồi đi. Có những bô lão trong bộ lạc còn nhớ câu chuyện
cha mẹ mình đã kể về ốc đảo trước kia rằng. Thậm chí trong mùa đông, đó
vẫn là một nơi rợp bóng mát bên hồ nước với hàng đàn gia súc. Đó là điều
bọn mọi vẫn kể về ốc đảo, có thể họ vẫn còn ‘thấy’ nó, như thể chưa từng
có một tấc đất bị đào lên hay chẳng viên gạch nào xây chồng lên viên gạch
khác. Họ không hề nghi ngờ chuyện một ngày nào đó không xa, chúng ta sẽ
đóng gói xe hàng và ra đi, trở về bất cứ nơi nào mà chúng ta xuất phát, rằng
những công trình xây dựng của chúng ta sẽ trở thành nhà cho lũ chuột và
thằn lằn, rằng những con thú của họ sẽ gặm cỏ trên những cánh đồng mà
chúng ta đã gieo trồng. Anh cười sao? Liệu tôi có nên nói với anh điều gì
đó không? Mỗi năm nước hồ mặn hơn một chút. Có một nguyên nhân rất
đơn giản - đừng bận tâm nó là cái gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.