ĐỢI BỌN MỌI - Trang 7

của vụ này và mình có thể bị trừng trị vì tội đó mà.”

Ông ta thè lưỡi ra liếm môi. Gương mặt tái nhợt và mệt lử.

“Bố già, ông thấy quý ngài đây chứ? Ngài ấy từ thủ đô đến đây để thị sát

chỗ chúng ta. Ngài sẽ kiểm tra tất cả các pháo đài dọc biên giới. Công việc
của ngài ấy là truy tìm sự thật. Đó là phận sự của ngài ấy, tìm ra sự thật.
Nếu ông không nói chuyện với tôi, ngài sẽ phải thẩm vấn ông. Ông hiểu
không?

“Thưa ngài”, ông ta lên tiếng bằng giọng rền rĩ và hắng giọng.

“Thưa ngài, bọn tôi nào biết chuyện trộm cướp gì. Quân lính chặn đường

và trói bọn tôi lại. Chẳng vì cớ gì. Bọn tôi đang trên đường đến đây để đi
bác sĩ. Thằng nhóc này là cháu gọi tôi bằng cậu. Nó đang bị một vết thương
chữa mãi chưa lành. Bọn tôi không phải quân trộm cướp. Cho các ngài đây
xem vết thương của cháu đi.”

Cậu thiếu niên nhanh chóng dùng răng và một bàn tay bắt đầu tháo

miếng vải quấn quanh cẳng tay. Ở lớp băng trong cùng, máu và mủ quánh
lại một mảng dính chặt vào da thịt, nhưng cậu ta vẫn lật mép vải ra cho tôi
xem miệng vết thương viêm tấy đỏ.

“Ngài thấy đấy”, ông già nói, “Vết thương đó chẳng thể lành được nên

tôi đang trên đường đưa nó đến gặp bác sĩ thì bị quân lính chặn lại. Chuyện
chỉ có thế”.

Tôi cùng vị khách của mình quay lại phía bên kia quảng trường. Ba

người phụ nữ đi ngang qua chúng tôi, họ trở về từ đập tưới tiêu với những
rổ quần áo trên đầu.

Cổ vẫn giữ thẳng, họ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tò mò. Ánh mặt trời

chiếu xuống chói chang.

“Đã lâu lắm rồi chúng tôi mới bỏ tù tội phạm”, tôi nói. “Chỉ là trùng hợp

ngẫu nhiên thôi, bình thường hẳn chúng tôi sẽ chẳng có gã mọi nào cho ông
xem. Đám quân ăn cướp này cũng không gây họa gì to tát. Chúng ăn trộm
vài con cừu hoặc đánh tháo súc vật thồ trên tàu hỏa. Thỉnh thoảng chúng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.