ĐỢI BỌN MỌI - Trang 73

ông nào mà không mê muội vì phụ nữ. Tuy vậy, mỗi tối tôi đều cố về nhà
trễ hơn để tránh gặp cả một dây đàn ông ở cánh cửa bếp.

Đã có tin tức về hai lính đào ngũ của viên trung úy. Một người đặt bẫy

săn thú tình cờ phát hiện ra họ chết cóng trong một chỗ ẩn náu đơn sơ gần
con đường cách nơi này không tới 30 dặm về phía đông. Mặc dù viên
Trung úy định kệ xác họ ở đó “ba mươi dặm để đến đó và ba mươi dặm
quay lại trong thời tiết thế này. Thật là đường xa vạn dặm chỉ vì những kẻ
đã chết rồi, ông không nghĩ vậy sao?”, tôi thuyết phục anh ta cử đến một
nhóm người. “Họ phải được an táng”, tôi nói. “Ngoài ra, như vậy sẽ có lợi
cho tinh thần đồng đội của lính tráng. Bọn họ không nên cho rằng bản thân
cũng có thể chết trong sa mạc và bị bỏ mặc ở đó. Chúng ta phải làm tất cả
những gì có thể để khỏa lấp đi nỗi sợ hãi của họ khi rời bỏ thế giới tuyệt
đẹp này. Rốt cuộc, chính chúng ta đã dẫn họ vào cảnh hiểm nguy.” Vậy là
nhóm người rời đi, và hai ngày sau quay lại với những cái xác còng queo
đông cứng như đá trên một chiếc xe thồ. Tôi vẫn cảm thấy lạ khi những gã
ấy lại lánh xa cách nhà hàng trăm dặm, xa rời nơi trú ngụ ấm áp với nguồn
lương thực cả ngày đường, nhưng tôi không bận tâm suy nghĩ thêm về vấn
đề đó. Đứng bên cạnh ngôi mộ ở một nghĩa trang tuyết phủ, trong lúc
những nghi thức cuối cùng được thực hiện và những đồng đội may mắn
hơn của người chết bỏ mũ xuống đứng nghiêm canh gác, tôi tự nhủ rằng
bằng việc nhất quyết hành xử đúng đắn với mấy nắm xương tàn kia, tôi
đang cố gắng giúp những chàng trai trẻ này thấy rằng cái chết không phải là
sự hủy diệt, rằng chúng ta sống như những người cha, người con trong tâm
trí của những người mà chúng ta biết. Nhưng có phải tôi tham gia lễ tang
chỉ vì lợi ích của họ không? Không phải tôi cũng đang tự giúp bản thân
cảm thấy thanh thản hơn sao? Tôi đề nghị được đảm nhận việc viết thư
thông báo cho cha mẹ họ về sự bất hạnh của từng người. “Công việc đó dễ
dàng hơn đối với một người lớn tuổi”, tôi nói.

“Ông không muốn làm gì khác sao?”, cô hỏi. Bàn chân cô đặt trong lòng

tôi. Tôi đang lơ đãng và đắm chìm vào nhịp điệu chà xát và xoa bóp cái
mắt cá chân sưng phồng của cô. Câu hỏi của cô khiến tôi ngạc nhiên. Đó là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.