ĐỢI BỌN MỌI - Trang 80

từ đầm lầy trong vùng nước cạn phương Nam quá mặn không thể uống nổi.
Một người trong nhóm đàn ông phải đào sâu hết mức có thể, khoảng hai
mươi hay ba mươi bộ

[2]

, để chọc thủng mặt băng, hay tốt hơn là có thể phá

vỡ đống băng. Nhưng ngay cả nước băng tan cũng quá đắng và mặn chát
tới mức chỉ có thể pha uống cùng trà đỏ thật đặc. Mỗi năm, nước hồ càng
trở nên mặn hơn khi dòng sông ăn vào hai bờ và đem theo muối cùng phèn
vào trong hồ. Bởi vì nước hồ không chảy ra ngoài nên khoáng chất ngày
càng tích tụ trong lòng hồ, đặc biệt là ở phía nam, nơi con nước bị những
dải cát chia tách theo từng mùa. Sau con nước lớn vào mùa hè, dân chài lại
thấy những con cá chép nằm phơi bụng ở những chỗ nước cạn.

Người ta nói rằng chẳng còn thấy con cá rô nào hết. Khu định cư này sẽ

ra sao nếu hồ nước trở thành một vùng biển chết?

Sau một ngày uống trà pha từ nước mặn, tất cả chúng tôi, trừ cô gái, bắt

đầu mắc chứng tiêu chảy. Tôi là người bị nặng nhất. Tôi cảm thấy vô cùng
xấu hổ khi phải thường xuyên dừng lại, cởi và mặc đồ phía sau đám ngựa
bằng những ngón tay lạnh cóng, trong khi mọi người phải chờ đợi. Tôi cố
uống ít hết mức có thể, đến mức những ý nghĩ trêu ngươi cứ ám ảnh trong
đầu tôi khi đang ngồi trên yên ngựa. Một thùng tô nô đầy cạnh nguồn nước,
và nước từ tuyết sạch đang bắn tóe ra từ chiếc gáo. Những buổi đi săn như
thường lệ hay đi săn với chim ưng, những lần đi chơi gái, những bài rèn
luyện về tính cách đã cho thấy cơ thể tôi đang yếu ớt như thế nào.

Sau những cuộc hành quân dài, xương tôi đau nhức, khi đêm xuống, tôi

mệt tới mức ăn không thấy ngon miệng chút nào. Tôi nhọc nhằn lết từng
bước một cho tới khi không thể đưa bàn chân này lên trước bàn chân kia
được nữa thì mới leo lên yên ngựa, giấu mình trong chiếc áo choàng và ra
hiệu cho một người tiến lên dẫn đường trên lối đi vốn đã mờ mịt. Gió cuốn
không ngừng và gào thét rít lên với chúng tôi trên những lớp băng, chúng
thổi khắp tứ phương từ một nơi vô định, che kín cả bầu trời trong một đám
mây bụi màu đỏ. Không thể tránh được đám mây bụi ấy, nó chui vào quần
áo chúng tôi, bám đầy da chúng tôi và lọt trong hành lý. Bụi dính cả vào
lưỡi nên khi ăn chúng tôi thường phải khạc ra và nghiến răng kèn kẹt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.