ĐỢI BỌN MỌI - Trang 86

của những đứa con của cô và dõi theo từng mùa đổi thay trong căn biệt thự
dành riêng cho Quan tòa. Tôi không thấy ngượng khi nghĩ rằng nếu cô
chưa từng qua đêm với cánh thanh niên quanh đống lửa, hẳn cô sẽ không
nhận ra rằng mình cần tôi. Biết đâu sự thật là khi tôi ôm cô trong vòng tay,
cô lại tưởng mình đang ôm một người trong số họ. Tôi chăm chú lắng nghe
suy nghĩ đó văng vẳng trong đầu mình, nhưng không thể nghe thấy tiếng
trái tim nhói lên cho thấy tôi bị tổn thương.

Cô gái đang ngủ, tay của tôi trở tới trở lui trên vùng bụng nhẵn nhụi của

cô, vuốt ve đùi cô. Đã xong, tôi thấy thỏa mãn. Cùng lúc đó, tôi thực sự tin
rằng chuyện sẽ không tốt đẹp như vậy nếu tôi không phải rời xa cô trong
vài ngày tới. Nói thẳng ra thì, nếu không phải thế thì khoái cảm mà tôi có
được với cô và dư vị xa xôi của nỗi khoái cảm mà lòng bàn tay tôi vẫn còn
cảm nhận được hẳn sẽ chẳng sâu sắc đến thế. Trái tim tôi sẽ không đập liên
hồi và máu tôi sẽ không dồn lên nhiều hơn trước khi cô chạm vào tôi. Tôi ở
bên cô không phải vì bất kỳ lạc thú nào cô hứa hẹn hay mang lại cho tôi,
mà vì những nguyên cớ khác mà đến giờ tôi vẫn còn mù mờ. Ngoại trừ việc
tôi chẳng thể quên được rằng khi nằm trên giường, trong bóng tối, thì hai
bàn chân khập khiễng và đôi mắt mất đi một nửa thị lực - dấu vết mà bọn
tra khảo để lại trên người cô, sẽ dễ dàng bị quên lãng. Vì thế điều này có
nghĩa, tôi muốn một người phụ nữ vẹn nguyên, và những khoái lạc của tôi
trong cô vẫn sẽ bị gián đoạn cho đến khi những vết tích trên thân thể cô
được xóa nhòa và cô lại trở lại nguyên vẹn như xưa, hay chuyện đó cho
thấy (tôi không hề ngớ ngẩn, cứ để tôi nói ra hết đã) rằng chính những vết
tích trên người cô đã kéo tôi về phía cô, nhưng tôi thất vọng nhận ra rằng
chúng không đủ tàn bạo? Là quá nhiều hay quá ít. Liệu tôi muốn chính cô
hay những dấu vết của quá khứ đang in trên thân thể cô? Tôi nằm nhìn
chằm chằm vào khoảng không tối mịt hồi lâu, dù tôi biết rằng mái lều chỉ
cách mình tầm một cánh tay. Không một suy nghĩ, hay sự cắt nghĩa rõ ràng
nào về nguồn gốc của sự thèm muốn khiến tôi phải lo lắng, dù chúng có
tréo ngoe thế nào. “Chắc do mình mệt quá thôi”, tôi nghĩ. “Hoặc là tất cả
những gì có thể cắt nghĩa được vốn đã bị xếp nhầm chỗ rồi.” Môi tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.