ĐỜI CALL BOY - Trang 12

Tôi vờ như không nghe rồi cúi đầu đi thật nhanh, trong lòng cứ

có gì đó ưng ức, nghèn nghẹn…

Ham muốn trưởng thành!

Tuổi trẻ là tuổi của sự bùng nổ, của những kế hoạch, ước mơ và

hoài bão. Trong tôi cũng ấp ủ một khát vọng mãnh liệt được đổi đời,
giàu có hơn để có thể mang tới cho gia đình mình một cuộc sống
khác. Nhiều đêm lênh đênh trên biển cùng anh hai, ngước nhìn lên
bầu trời, tôi chợt nhớ lời cha từng nói: “Mỗi ngôi sao tượng trưng
cho một đời người, khi người ta mất đi thì ngôi sao cũng biến
mất”.

Ngôi sao của cha có lẽ đã vụt tắt từ nhiều năm trước. Và đâu đó

trên vũ trụ kia, ngôi sao của tôi thì vẫn đang sáng. Nhưng tôi không
muốn nó sáng một cách lu mờ, lập loè như thế kia. Tôi muốn nó
phải tỏa sáng, ít nhất phải mang đủ ánh sáng đến cho ngôi sao của
mẹ, của anh em tôi, của gia đình tôi.

Gia đình tôi bây giờ cũng vẫn không giàu, nhưng không còn cái

cảnh bữa đói bữa no nữa. Công việc của anh hai đã ổn định hơn, mỗi
chuyến chài lưới đều nặng trĩu cá, buôn bán thuận lợi. Với sự an
tâm về gia đình hiện tại, tôi nghĩ mình có thể bắt đầu thực hiện
ướ

c mơ của mình, đi đến những vùng đất mới để học hỏi và làm

giàu.

Chưa kể, nỗi lo lắng vì sự khác biệt của mình sẽ sớm bị phát hiện

lại càng thôi thúc tôi muốn được đi xa hơn bao giờ hết. Nhưng đi
về đâu đây khi tôi chưa từng bước chân ra khỏi làng chài nhỏ bé mà
mình đang sống, cũng như ngoài gia đình ra, tôi không còn một ai
thân thích ở xa.

Đất hứa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.