ĐỢI CHỜ - Trang 119

Youri nói đến các tiểu thuyết mới nhất của Liên Xô. Ông ta đã chọn
tám quyển trong thư mục của ông ta và nói:
- Ông bạn Barley thân mến của tôi, chắc chắn đây sẽ là những quyển
sách bán chạy nhất. Nếu ông xuất bản, ông có thể mở một tài khoản ở Thụy
Sĩ cho tôi.
Sau đó họ nói chuyện về kịch nghệ, về Afghanistan
- Chẳng bao lâu nữa tất cả chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Luân Đôn - Youri
nói lớn như một ta chơi liều mạng đặt trọn tiền trong một canh bạc.
- Tôi sẽ gửi con trai tôi cho ông, ô kê? Ông hãy gửi con trai ông cho tôi.
Ông hãy nghe lời tôi, chúng ta trao đổi con tin cho nhau, như thế chúng ta
sẽ không liệng bom vào mặt nhau.
Mọi người yên lặng khi Barley lên tiếng. Wicklow phiên dịch.
Có một người muốn biết vì sao nước Anh còn bị cai trị bởi đảng Bảo thủ.
Vì sao giai cấp công nhân không tống cổ chúng ra ngoài?
Barley đưa ra sự giải thích không mấy mới mẻ về chế độ dân chủ Tây
phương, cho rằng đó là chế độ tệ hơn hết trong các chế độ. Không ai cười
cả. Có lẽ họ đã nghe lối nói đùa ấy rồi, hoặc họ không tán thưởng cái lối
nói đùa ấy.
Một người khác lại hỏi tại sao anh dám lên tiếng bảo vệ quyền con
người, trong lúc chính họ áp bức Ai-len và Xcôtlen?
Một bà trọng tuổi , tóc màu vàng nâu, hỏi to:
- Vì sao anh ủng hộ cái chính phủ ghê tởm phân biệt chủng tộc Nam Phi
ấy?
Barley đáp:
- Thưa bà, tôi không ủng hộ chính phủ ấy.
Ra đến cửa Youri còn nói với Barley:
- Tôi có một điều khuyên ông, ông hãy đề phòng thằng chó chết
Zapadny. Hiểu chưa? Tôi không nói nó là ngưiờ KGB, nhưng tôi tin rằng
nó đã có những liên hệ đê hèn để ngoi lên. Ông, ông là một người tốt. Ông
hiểu tôi chưa?
Barley đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.