ĐỢI CHỜ - Trang 121

John Le Carré

Đợi chờ

Dịch giả: Văn hòa - Nhất Anh

Chương 7

Năm thứ ba(1) của công cuộc đổi mới, khách sạn Odesse, tuy không phải là
con chủ bài của nền kỹ nghệ du lịch luôn luôn còn phôi thai ở Matxcơva,
nhưng cũng đông khách, được chọn lọc kỹ càng.
Từ sáu giờ đến chín giờ tối, tiền sảnh khách sạn đột nhiên trở thành ngã
tư đường của hàng trăm quốc gia trên thế giới, các viên chức Tachkent sang
trọng, các giáo viên Esthonie đầu tóc vàng hoe như râu bắp, các cán bộ ở
Turknénnistan và ở Géorgie, các giám đốc xưởng kỹ nghệ ở Kiev, các kỹ sư
hàng hải Arkhangelk, chưa nói người Cu Ba, người Afganistan, người Ba
Lan, người Hunggari, và người Đông Đức.
Và tối hôm ấy, Barley đang ngồi, thì một bà già vỗ vai ông để đòi ngồi
vào ghế của ông.
Ông bèn đi đến đứng gần một bên thang máy, nhưng ở đó chẳng được
bao lâu ông thấy mình chẳng khác nào bị cầm cố sau một bức tường thành
xây bằng vali và hộp các-tông. Cuối cùng ông phải rút lui ra đứng gần một
bên cột trụ chính giữa tiền sảnh, ở đó ông có thể canh chừng cửa ra vào.
Thỉnh thoảng ông rời bóng một cột trụ, một tay cầm quyển “Emma” của
Jane Austen áp sát vào ngực để người ta dễ thấy và tay kia cầm cái túi xách
bằng chất dẻo của phi cảng Heathrow.
Cũng rất may, Katia đã đến.
Cuộc gặp mặt của hai người chẳng có gì là bí mật, cách ứng xử của họ
chẳng có gì bí ẩn. Họ nhìn thấy nhau trong lúc Katia còn kẹt trong đám
đông đang chen lấn xô đẩy nhau. Barley giơ cao và huơ huơ quyển tiểu
thuyết của Jane Austen.
- Xin chào. Tôi, Blair đây – Tuyệt lắm! – Ông kêu to.
Katia biến mất, rồi xuất hiện trở lại. Không biết nàng có nghe tiếng
Barley không? Nàng mỉm cười, ngước mắt nhìn lên trần nhà, diễn tả bằng
bộ điệu để xin lỗi về sự chậm trễ của nàng. Nàng đưa tay hất một lọn tóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.