ĐỢI CHỜ - Trang 165

Barley ngồi rất cẩn thận trên một cái ghế, và nhìn thấy có hai bóng đêm ở
phía sau một cái bàn. Bên trên cái bóng thứ nhất có treo một bức ảnh vẽ
một hiệp sĩ cầm kích trực trước cầu Luân Đôn. Bên trên cái bóng thứ hai là
hồ Windermere trải rộng đìu hiu dưới ánh tà dương.
- Chào ông Barley, ông giỏi lắm! - Có tiếng một người Anh kêu lên mạnh
mẽ giống như tiếng của Ned. Tôi tên là Paddy, nhưng tên thật của tôi là
Patrick và đây là Cy, đồng nghiệp người Mỹ của tôi.
- Chào ông Barley - Cy nói.
- Chúng tôi chỉ là những nhân viên tạp vụ ở đây - Paddy nói- Công việc
chín của chúng tôi là mang đến thuốc hút và thức ăn nóng. Ned gửi lời
thăm hỏi ông, và Clive cũng thế. Nếu họ đã không mệt nhừ, thì họ sẽ đến
đây chia sẻ những lo âu phiền muộn với chúng ta rồi. Đó là những mối
nguy hiểm của nghề nghiệp. Điều đó có thể đến với tất cả chúng ta - Tôi
được giao nhiệm vụ hỏi ông tiếp tục muốn theo đuổi cuộc phiêu liêu
không? - Paddy nói nhứ thể đây là một trò đùa - Nhưng nếu ông muốn rời
thuyền, đó là quyền của ông, và sẽ không có oán trách gì nhau đâu. Ông
muốn bỏ cuộc hay muốn ở lại?
- Zapadny sẽ giết tôi mất! - Barley nói.
- Vì sao?
- Tôi là khách của ông ta. Ông ta trả tiền chi phí cho tôi và ông ta vạch
chương trình cho tôi. Tôi sẽ ăn nói với ông ta thế nào đây? Dù sao đi nữa
tôi cũng không thể chuồn lẹ như thế này được. bái bai, tôi đi Leningrad !
Ông ta sẽ nghĩ rằng tôi điên điên tàng tàng.
- Ông nói chắc chắn là đi Leningrad? Chứ không phải đi Luân Đôn sao?
- Tôi phải nói chuyện với ông ta - Barley nói như thể đó là một lý do đầy
đủ.
- Với Zapadny?
- Không, với Goethe. Nhất thiết tôi phải nói chuyện với ông ấy. Tôi sẽ
không lừa dối ông ta.
- Nhưng có sao đâu. Ned muốn một sự họp tác, chứ không phải một cái bẫy
sập.
- Chúng tôi chúng thế - Cy khẳng định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.