ĐỢI CHỜ - Trang 169

Barley nhận thấy giọng nói của nàng vui vẻ, làm cho ông tràn trề hạnh
phúc.
- Sự thật, tôi đang nằm dài trên giường. Như thế đủ chưa?
- Tôi không biết nữa. Thông thường người ta phải ngồi trên hành lý hay
trên một cái ghế, thở dài một cái và làm dấu thánh giá. Nhưng tôi tưởng
tưọng rằng nếu nằm dài trên giưòng, thì hiệu quả cũng sẻ như ngồi trên
hành lý thôi.
- Đúng như thế.
- Sau Leningrad, ông sẽ trở lại Matxcơva chứ?
- Lần này thì không. Tôi tin rằng chúng tôi sẽ đáp máy bay để trở về
trường.
- Về trường nào?
- Về nước Anh ... Một trong những cách nói đùa kỳ cục của tôi đấy mà!
- Nhưng thật sự nó có ý nghĩa như thế nào?
- Những sự ràng buộc, sự thiếu chín chắn, sự dốt nát ...
- Ông có nhiều sự ràng buộc sao?
- Hàng tấn. Nhưng tôi đã học được cách chọn lựa. Ngày hôm qua tôi đã
thành công nói được một tiếng "không ". Và tôi đã làm cho tất cả mọi
người phải ngạc nhiên.
- Vì sao ông đã phải nói "không ". Vì sao nói "có ". Có thể họ còn ngạc
nhiên hơn thế nữa đấy!
- Có thể lắm. Đó là màn kịch tối hôm qua, phải không? Tôi đã không nói
được về tôi. Chúng tôi đã nói về bà, về các nhà thơ lớn xưa và nay, về ông
Gorbatchev, về nghề xuất bản, nhưng người ta đã để ra một bên điều cốt
yếu: đó là tôi. Tôi sẻ phải đi một chuyến nữa chỉ để làm cho bà bực mình
về vấn đề đó.
- Tôi chắc ông sẽ không làm cho tôi bực mình đâu.
- Tôi có thể đem đến cho bà những gì nào?
- Xin lỗi.
- Trong chuyến đi sắp tới của tôi. Bà không bảo tôi đem đến cho bà những
thứ mà bà cần sao? Một cái bàn chải điện chẳng hạn? Những cái que uốn
tóc? Hoặc những tác phẩm khác của Jane Austen?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.