ĐỢI CHỜ - Trang 171

người trong nhóm chúng tôi không biết tin ngay vào sáng hôm sau.
- Chỉ là một bữa ăn để bàn tán công việc mà thôi.
- Thế thì vì sao ông đã không mời Wicklow cùng đi để cùng bàn bạc công
việc?
- Anh ta còn quá trẻ tuổi - Barley đáp và câu nói ấy làm cho mọi người phá
lên cười một cách thích thú.

* * *

Chuyến tàu đêm đi Leningrad rời Matxcơva vài phút trước nửa đêm. Trong
một phòng gồm bốn giường nằm, Wicklow và Barley đã lấy hai giường
dưới, nhưng một bà mập tóc hung yêu cầu Barley đổi giường với bà ta.
Giường thứ tư là của một ông rất kín đáo, có vẻ là nhà giàu, nói tiếng Anh
rất điêu luyện và có vẻ buồn rầu. Đến cả cái nón đội trên đầu, bà tóc hung
cũng không chịu cất đi trước khi ba người đàn ông đi ra ngoài hành lang.
Một lát sau bà ta mới cho phép chúng tôi vào lại và bây giờ bà ta đã mặc
một bộ pyjama, choàng thêm một cái áo màu hồng với những trái ngù hoa
hòe ở vai. Bà ta mời chúng tôi ăn bánh ngọt mà bà ta nói là đã làm ở nhà.
Khi Barley lấy ra chai rượu uýt- ky của mình, bà ta xúc động đến nỗi đã
mời chúng tôi ăn cả xúc xích và nâng ly chúc sức khoẻ của thủ tuớng
Thatcher.
- Ông từ đâu đến đây? - Cái ông có vẻ mặt buồn rầu hỏi Barley khi hai
người sửa soạn đi ngủ.
- Từ Luân Đôn.
- Luân Đôn, bên nước Anh? Không có trăng cũng không có sao? Từ Luân
Đôn bên nước Anh, thật vậy sao?
Và rồi hình như ông ta lập tức ngủ ngay được, còn Barley thì thao thức
mãi. Vài giờ sau, khi tàu ngừng lại ở một nhà ga, ông ta lại nói chuyện tiếp
mà chẳng cần biết Barley đã thức hay còn ngủ.
- Ông có biết bây giờ chúng ta đang ở đâu không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.