ĐỢI CHỜ - Trang 176

ông ta.
- Này ông? Xin ông thứ lỗi, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu thì phải?
- Goethe nói.
Barley không trả lời ngay, mà cứ tiếp tục nghiên cứu các lời chú dẫn trong
bản đồ đường thành phố.
- Này ông? - Goethe lặp lại.
Barley ngẩng đầu lên.
- Có phải ông là Scott Blair, nhà xuất bản danh tiếng người Anh không?
- Lạy Chúa! Đây đúng là thiên tài Goethe rồi! Tôi là Barley đây. Chúng ta
đã gặp nhau tại làng văn ở Peredelkino lâu lắm rồi. Ông khỏe không?
- Tôi rất khỏe - Goethe đáp - Barley, hoan nghênh ông đã đến Leningrad.
Rất tiếc là chiều nay tôi bận việc. Ông có thời giờ để đi dạo chơi và hàn
huyên một lát không?
Rồi hạ thấp giọng. Goethe nói thêm:
- Tốt hơn là không nên ở luôn một chỗ.
Goethe nắm cánh tay Barley và kéo ông ta đi nhanh theo mình dọc bờ sông.
Sự hấp tấp nóng nảy ấy thúc giục Barley phải nhập đề ngay.
- Này Goethe, có một vài vấn đề chúng ta phải bàn bạc với nhau.
- Đó là lý do vì sao ông và tôi, chúng ta đang ở đây. Cám ơn ông đã chịu
khó đi đến tận Leningrad này. Khi nào ông sẽ xuất bản sách của tôi? Phải
làm nhanh lên. Tại đây, các tác giả phải chờ đợi ba hay năm năm mới xuất
bản được tác phẩm của mình. Tôi không thể chờ đợi lâu như thế đâu.
- Vì tôi đã không đi dự hội chợ triển lãm audio ở Matxcơva, Katia đã giao
bản thảo của ông cho một trong những người đồng nghiệp của tôi.
- Tôi biết. Bắt buộc Katia phải chấp nhận điều rủi ro nguy hiểm ấy.
- Điều mà ông chưa biết, đó là đồng nghiệp của tôi đã không thể giao lại
tận tay cho tôi khi anh ta trở về nước Anh. Vì thế, anh ta đã chuyển giao
các quyển sổ tay cho nhà chức trách. Những người rất thận trọng, những
chuyên viên.
Goethe đột ngột quay mặt về phía Barley, lộ vẻ hốt hoảng và thất vọng cực
độ.
- Tôi không ưa các chuyên viên - Ông ta nói - Tôi khinh rẻ các chuyên viên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.