gián điệp tuyệt vời”. Không đúng, người ta có cảm tưởng đang làm việc với
người Đức!
Chúng tôi ngồi đó, ăn buổi trưa một cách lơ đễnh. Sheriton mặc một cáo áo
ấm dài tay, cổ cao, có khoá kéo ở ngực, hai tay đút túi, quay lưng về phía
chúng tôi, và nhìn qua cửa sổ xem khách bộ hành lặng lẽ qua lại ở ngoài
đường. Còn chúng tôi thì nhìn Johnny nói trên một trong những đường dây
được xem là bảo đảm ông ta cúp máy và vào trở lại trong phòng.
- Số không, - ông ta tuyên bố.
- Cái gì, số không? - Ned hỏi.
- “Một trên một” có nghĩa là một. Đó là một bức điện tín đơn độc, trước đó
không có gì cả, và sau đó cũng không có gì cả.
- Thế thì đó là một cú gặp may sao? – Ned hỏi.
- Một bức điện tín đơn độc, - Johnny lặp lại.
Ned quay phắt về phía Sheriton.
- Russed, hãy suy nghĩ hai phút đi! Sóng điện ấy đã bị chặn bắt được một
cách hoàn toàn độc lập, trước không có gì và sau cũng không có gì. Đó là
một cú đánh giả vờ. Đó là một cái bẫy.
Đến lượt Sheriton đọc lại bức điện tín, và khi ông ta lên tiếng, giọng nói
mệt mỏi của ông ta chứng tỏ là ông không còn kiên nhẫn được nữa.
- Ned, các chuyên viên giải mã đã đoan chắc với tôi rằng bức điện tín này
xuất phát từ một nguồn quân sự thấp và đã truyền đi từ một cái máy truyền
tin có số là 1921. Bây giờ người ta không còn chơi trò giả vờ như thế nữa.
Không phải Chim Xanh trở chứng mà chính ông trở chứng đó.
- Nhưng chính vì thế mà bọn họ đã dùng chiến thuật ấy! Ông và tôi, chúng
ta sẽ không chơi cái trò ấy nữa không?
- Có thể lắm, - Sheriton công nhận như thể ông ta không muốn tranh luận
nữa.
- Ned, dù sao thì chúng ta cũng không thể yêu cầu Sheriton ngừng chiến
dịch lại với lý do mọi sự đều tốt đẹp! – Clive xen vào.
- Với lý do rằng khi nào mọi sự đều tốt đẹp cho chúng ta, thì đó là một mưu
mô của điện Kremlin để gài bẫy chúng ta, - Sheriton nổi giận nói. - Đây là
chiến dịch của tôi, và đây là sinh mệnh của tôi.