một dịp may để ông trổ tài, thật là một dịp may hiếm có.
- Có thể ông sẽ thừa sức trả hết tất cả các khoản nợ nần, - Ned nói. - Ba
tuần sửa soạn ở Luân Đôn trong khi chờ hộ chiếu, tiếp theo là một tuần
tuyệt vời ở Matxcơva, và ông sẽ thoát khỏi khó khăn suốt đời.
Với bản tính thận trọng, Ned đã tránh dùng từ "huấn luyện" và thay thế vào
đó là từ "sửa soạn".
Walter lại tấn công trở lại, khi thì kích thích, khi thì hơi tâng bốc quá đáng,
nhưng Ned cứ để cho ông ta làm.
- Ned, không phải là vấn đề tiền bạc. Barley cao hơn thế nhiều. Mà đây là
hành động vì tổ quốc. Có biết bao người không bao giờ có được một dịp
may như thế. Họ mơ ước, họ làm đơn tình nguyện, nhưng không bao giờ
được chọn. Sau đó, khi người ta đã làm xong nhiệm vụ, người ta có thể ung
dung hưởng thụ những phần thưởng mà người ta biết rằng mình xứng đáng
được hưởng.
Ned đã thấy đúng, vì Barley đã phì cười và nói với Walter:
- Thôi, ông hãy ngừng lại đi thì vừa.
Ned quay sang Barley nói :
- Cũng là một cử chỉ đẹp đối với tác giả của ông đấy. Ông cứu mạng ông ta.
Nếu ông ta quyết định trao cho ông những bí mật quốc gia, ít ra ông cũng
có thể giao lại cho các người có thẩm quyền. Ông tốt nghiệp ở Harrow, phải
không? - Ned hỏi như thế chợt có một cảm hứng bất ngờ - Tôi đã có đọc
được ở đâu đó rằng ông là sinh viên đại học Harrow?
- Tôi chỉ là học sinh, thế thôi. - Barley đáp. - Walter phá lên cười, và Barley
cũng cuời theo vì phép lịch sự.
- Vì sao hai mươi năm trước, ông đã có thỉnh cầu được làm việc với chúng
tôi? Ông có còn nhớ các lý do của ông lúc bấy giờ không? - Ned hỏi. - Một
ý thức nào đó về bổn phận, đúng không?
- Lúc đó tôi không muốn làm việc trong công ty của bố tôi. Một bạn học
của tôi đề nghị tôi làm nghề gõ đầu trẻ ở bậc tiểu học, và Lionel, người anh
em họ của tôi, gợi ý tôi gia nhập ngành tình báo. Và các ông đã bác bỏ đơn
thỉnh cầu của tôi.
- Đúng, nhưng ông sẽ không có hai lần cái may mắn ấy, - Ned đùa. như