rượu thay vì mấy gã ở phía ngoài nhà.”
Cameron nói kiên quyết:”Không!”
“Quá muộn! Tới đã đồng ý rồi!”
“Làm sao cậu lại làm thế được?”
“Bởi vì tớ tò mò muốn biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu tối nay. Tớ đang
đứng trên cầu thang khi Jack xuất hiện ở cửa và tớ thấy cái cách cậu nhìn
anh ta, Cam ạ.”
Cameron giơ tay lên, tỏ vẻ nản lòng. “Thứ gọi là “nhìn” là cái gì vậy?”
Dù nó là cái gì đi nữa thì cô cũng sẽ phải bắt đầu tìm biện pháp mạnh để
ngăn ngừa nó.
Amy cười lớn. “Cậu biết phim hoạt hình Tom và Jerry chứ? Khi Tom
không ăn uống mấy ngày liền và nó tưởng tượng Jerry trông như một
miếng thịt hun khói đó! Kiểu như thế đấy!”
“Tuyệt đối không!”
Jack đứng ở phía trước nhà Cameron, tranh cãi với Wilkins. Dù là
cộng sự hay gì chăng nữa thì anh cũng cần phải vạch ra giới hạn nào đó.
Không có thêm bữa tiệc các cô nàng độc thân, không có trò liên quan đến
đồ lót, cũng không có Cameron trong chiếc áo len màu đen, chiếc quai áo
lót bằng lụa màu xám hay chiếc váy bó sát khoe ra những phần trên đôi
chân tuyệt đẹp của cô cả. Nếu thêm một chút nào những thứ ấy nữa thì chắc
anh sẽ bắt đầu thấy bối rối vì những lí do tại sao anh lại không thích cô.
“Quá muộn rồi! Tôi đã nói với Phelps và Kamin rằng chúng ta sẽ bảo
vệ Cameron trong vài giờ tới.” Wilkins nói.