Jack dang tay ôm cô và kéo cô lại gần. Anh thủ thỉ vào tai cô. “Hắn sẽ
không thể tới gần em nữa đâu, cô bé, anh hứa đấy! Không ai có thể đụng
một ngón tay vào người em một lần nữa.”
Cô xoay đầu, dụi má vào ngực anh và liếc nhìn cái phòng để đồ. Anh
chắc chắn đã nghe thấy tiếng sụt sịt của cô.
“Đó là một bộ váy tuyệt đẹp.” Cuối cùng Cameron cũng nói.
Jack nhìn nó. Một chiếc váy dài bằng lụa màu hồng sẫm treo trước cửa
phòng để đồ. Không hiểu tại sao cô lại khóc vì nó, nhưng anh nghĩ tốt nhất
là gật đầu đồng ý. Có thể kẻ giết người đã làm nhàu hay gì đó.
“Đúng là một bộ váy rất đẹp.” Anh nói.
Cameron chỉ vào đôi giày cao gót màu bạc đặt dưới nền nhà. Cô đã để
nó ngay dưới chiếc váy, cứ như là một người đan bà vô hình đang mặc cả
bộ vậy. “Và đôi giày...” Cô ngoái lại nhìn anh, mắt vẫn đẫm lệ. “Lẽ ra
chúng sẽ kết hợp thật hoàn hảo với chiếc váy, anh có nghĩ thế không?”
Đúng thế... có khi anh nên bỏ qua vụ ăn tối mà đặt thẳng cô lên
giường. Rõ ràng cô đang bị xúc động mạnh.
Anh hắng giọng. Thành thật mà nói, về vụ như thế này thì Wilkins giỏi
hơn anh nhiều. “Và bây giờ.... em không muốn đi đôi giày này nữa vì... kẻ
giết người có thể đã đụng vào nó?” Chết tiệt, anh là một gã khờ khạo, anh
biết gì chứ? Có thể giày là một vật gì đó thiêng liêng như ví và những buổi
tiệc độc thân của các cô nàng.
Cameron lùi lại và nhìn Jack với ánh mắt lạ lùng. “Gì cơ? Chết mất,
anh nghĩ tôi thế à, Jack? Đấy là bộ đồ cho phù dâu. Tôi buồn bực vì đáng lẽ
tôi phải mặc nó trong đám cưới bạn tôi, Amy, vào cuối tuần này tại
Michigan. Với sự việc hỗn độn ngày hôm nay, tôi đã quên bẵng nó.” Cô thở
dài. “Anh sẽ nói tôi không được đi đúng không?”