bầu”, “Gửi huấn luyện viên nào đó”, và anh ấy cũng đưa ra các gợi ý về đội
hình, cầu thủ nào nên bắt đầu, làm sao để khiến cho đội tuyển mạnh hơn,
đại loại như vậy.” Anh quay sang Collin. “Đấy là một bức thư mà anh viết
cho Piniella tuần trước.”
Collin cười thầm. Với bức thư đó, anh đã làm cho nhiều fan của Cubss
tức điên lên. “Chẳng cần phải nói, khi người ta ngừng rót hàng nghìn đô la
để mua những vé mùa giải cho một đội mà chưa thắng giải thế giới từ năm
1908 thì có lẽ những người chủ và quản lý cuối cùng cũng sẽ buộc phải hợp
lại thành một câu lạc bộ bóng xứng đáng với fan của nó thôi.”
Wilkins liếc nhìn lên, cảm thấy bẽ mặt vì cộng sự của mình. “Nói
nghiêm túc thì Jack ạ, tôi nghĩ anh là gã duy nhất trong thành phố này
không đọc bài của anh ấy. Collin McCann giống như Carrie Bradshaw[6]
của Chicago vậy.”
“Ý anh là Terry Bradshaw[7].” Jack chữa lại.
“Không, Carrie cơ!” Wilkins nhắc lại. “Anh biết đấy, Sarah Jessica
Parker. Phim Sex anh the city.”
Một thoáng im lặng bao trùm căn phòng khi Collin và Jack nhìn
Wilkins, lo sợ một cách nghiêm túc.
Wilkins chuyển sang giọng lo lắng. “Bạn gái cũ của tôi bắt phải xem
phim này khi chúng tôi đang hẹn hò.”
“Hẳn rồi, anh cứ tiếp tục bám lấy câu chuyện ấy đi!” Jack quay sang
Collin. “Xin lỗi anh vì tôi đã không nhận ra cái tên ấy. Cũng lâu rồi tôi
không theo dõi tin tức.”
“Ồ, tờ Nhật báo không được giao đến Nebraska à?” Collin châm biếm
mà không kịp suy nghĩ gì.