ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 104

“Không hề. Ý chị là, anh ấy rất tuyệt, nhưng…” tôi ngừng lại, giả vờ

suy nghĩ. “Chị không biết nữa. Có gì đó còn thiếu thiếu.”

“Ồ,” con bé nói, mắt trầm tư.

Bữa tối được dọn ra, tôi gọi món bít tết; Nat gọi cá hồi. Khoai tây

ngon tuyệt. Chúng tôi ăn và trò chuyện về phim ảnh, về gia đình, sách và
các chương trình truyền hình. Khi tôi gọi thanh toán, Nat trả tiền, tôi không
cản. Rồi chúng tôi đứng dậy. Em gái tôi không nhìn về phía Andrew, chỉ
nhẹ nhàng đi về phía cửa trước mặt tôi.

Nhưng tôi liếc nhìn lại. Thấy Andrew trông như thể con nghiện thèm

thuốc, yếu ớt và đau đớn và trần trụi. Anh không thấy tôi đang nhìn – anh
chỉ để mắt tới Natalie.

Tôi bắt kịp em mình. “Cảm ơn, Natalie,” tôi nói.

“Ôi, chị Grace, có gì đâu,” con bé trả lời, có lẽ hơi quá xúc động so

với tình huống thế này.

Tim tôi nện thình thịch trong ngực khi thang máy đi xuống. Tôi nhớ

ngày sinh nhật lần thứ tư của mình. Nhớ những chiếc kẹp tóc. Buổi sáng
thứ Bảy ôm ấp. Khuôn mặt con bé khi tôi rời nhà đi học đại hoc. Tôi nhớ
cái phòng chờ trong bệnh viện, mùi cà phê cũ, ánh sáng chói lòa khi tôi hứa
với Chúa bất cứ điều gì, bất cứ điều gì, nếu Ngài cứu em gái tôi. Tôi băn
khoăn không biết đã có điều gì trong mắt Natalie khi con bé ngẩng lên nhìn
Andrew.

Tôi hình dung xem cần có tính cách thế nào để có thể rời bỏ cái rất có

thể là tình yêu của đời mình vì một người khác. Để cảm nhận được tiếng
sét mà không thể làm gì được. Tôi không biết liệu mình có thể vị tha đối
với một hành động cao thượng nhường ấy không. Tôi tự hỏi mình thực sự
có một trái tim như thế nào. Mình thực sự là một người chị như thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.