ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 116

của anh ta… thì sẽ thế nào.

“Cô tránh ra được không?” anh ta hỏi.

Miệng tôi đóng sập lại. “Chắc rồi! Chắc rồi! Chỉ là đang… nghĩ.”

Mắt anh ta nheo lại thành một nụ cười kiểu tôi-biết-thừa.

Tôi trở xuống tầng dưới, và một khoảng thời gian ngắn đến đáng thất

vọng sau, Callahan O'Shea đã xong việc. “Tôi sẽ đặt hàng và báo cho cô
biết khi nào cửa về,” anh ta nói.

“Tuyệt,” tôi trả lời.

“Tạm biệt. Chúc may mắn ở trận đánh.”

“Cám ơn,” tôi nói, đỏ mặt không vì lý do gì rõ ràng.

“Nhớ đảm bảo khóa cửa hai lần nhé. Tôi sẽ ở nhà cả ngày.”

“Hài hước đấy. Giờ thì ra ngoài đi,” tôi nói. “Tôi còn phải đi giết bọn

Yankee.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.