ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 130

Tôi nuốt nước bọt. Bỗng dưng, gia đình tôi lại có vẻ tuyệt vời quá đi

mất, bất chấp những cuộc cãi vã liên miên của bố mẹ, hay hàng tràng phê
phán của nội. Những cô dì chú bác, cả bà chị họ Kitty bủn xỉn… và chị em
tôi, tất nhiên, cái tình yêu nguyên sơ, mãnh liệt ấy tôi dành cho cả hai
người. Tôi không thể hình dung ra việc bị một trong hai người đó xa lánh,
không bao giờ.

“Tôi rất tiếc.” Tôi nói lần nữa, gần như một lời thì thầm.

Cal nhìn tôi, rồi bật ra một tràng cười hối tiếc. “Thật ra, tôi đã có một

tuổi thơ đủ bình thường. Chơi bóng rổ. Đi cắm trại. Đi câu cá. Mấy trò
thông thường của bọn con trai.”

“Thế thì tốt,” tôi nói. Má tôi nóng bừng. Tiếng cười của Callahan dội

lại trong ngực tôi. Không thể phủ nhận được O'Shea quá sức hấp dẫn.

“Thế cô đến đây thường xuyên không?” Callahan hỏi.

“Ồ, thường một hoặc hai buổi một tuần. Tôi dạy lớp Khiêu vũ với

Người cao tuổi cùng anh bạn Julian của tôi. Mỗi thứ Hai, bảy rưỡi tới chín
giờ.” Tôi mỉm cười. Có khi anh ấy sẽ ghé qua. Nhìn thấy tôi dễ thương thế
nào trong bộ váy xòe, duyên dáng lướt đi, làm say mê những người có mặt
ở đó. Có khi…

“Lớp khiêu vũ hử?” anh nói. “Cô trông không giống kiểu đó.”

“Và thế nghĩa là làm sao?” tôi hỏi.

“Cô không ra dáng một vũ công,” anh ta bình luận.

“Có lẽ anh nên ngừng nói đi được rồi đấy,” tôi khuyên.

“Hơi thừa thịt dính vào xương so với những cô gái cô thấy trên ti vi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.