ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 139

“Tôi sẽ rất vui lòng chấp nhận đơn từ chức của anh khi tôi nhận chức,”

tôi ân cần. Wayne đập tay xuống bàn, tiếp đến là giậm chân theo nhịp, theo
sau là hành động bỏ đi được chào đón nhất.

“À,” Ave thở dài. “May mắn nhé, Grace.” Cô ta mỉm cười chân thành.

“Cô cũng vậy,” tôi nói. Thực ra không phải tôi không ưa Ava – mấy

trường dân lập là những thế giới rất nhỏ bé, cách ly với thế giới bên ngoài
đến nỗi đồng nghiệp gần như trở thành người nhà. Nhưng cái ý nghĩ phải
làm việc dưới trướng cô nàng, chờ cô nàng chấp thuận hay bác bỏ các kế
hoạch bài giảng của mình, vẫn thật là khó chấp nhận. Nhìn cô ta rời đi cùng
Paul, mông đung đưa đầy sức sống bên dưới chiếc váy bó quá độ, tôi thấy
răng mình nghiến chặt.

Một hay hai phút sau, tôi ngồi một mình trong phòng họp và cho phép

mình ngây ngất trong một giấc mộng giữa ban ngày. Rằng tôi được nhận
chức chủ nhiệm. Tuyển một giáo viên xuất sắc mới thế chỗ cho Paul. Tiếp
thêm nguồn sức sống mới cho chương trình, nâng tiêu chuẩn chấm đểm để
một điểm A môn lịch sử ở Manning có ý nghĩa gì đó thật đặc biệt. Tăng số
lượng học sinh tham gia – và đạt điểm tối đa – kỳ thi AP(3). Kiếm thêm
tiền cho ngân sách đi thực địa.

(3) Advanced Placement: chương trình xếp lớp nâng cao.

Mà thôi. Tốt hơn là tôi nên bắt tay vào bài thuyết trình, như Tiến sĩ

Eckhart gợi ý. Ngoài áo len bó và điểm A dễ dãi, Ava là người sắc sảo và
có thiên hướng chính trị hơn tôi rất nhiều, điều này chắc chắn có lợi cho cô
ta. Giờ tôi ước gì mình đã buôn dưa lê nhiều hơn một chút trong bữa tiệc
cocktail của khoa/ban quản trị mùa thu vừa rồi, thay vì núp trong góc, nhấp
rượu nho chán ốm và trao đổi mấy câu chuyện vặt vãnh mờ mịt về lịch sử
cùng Tiến sĩ Eckhart và Paul.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.