ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 163

tóc nâu nữa?” Con bé cười phá lên và vươn tới đầu gối tôi. “Em đã tan nát
khi mái tóc không ra giống như chị.”

Và lại thế nữa. Tôi không thể giận Natalie. Gần như thể là tôi không

được phép giận con bé, không bao giờ. Thật không công bằng, và hoàn toàn
đúng. Tôi nhớ cái ngày con bé đang nhắc tới. Con bé uốn tóc, phải rồi, uốn
cái mái tóc xinh đẹp, sành điệu ấy rồi nhuộm nó thành một màu nâu tẻ nhạt,
xấu xí. Hồi đó con bé 14 tuổi và đã khóc trong phòng vì những lọn quăn do
hóa chất không tạo ra được kết quả như mong đợi. Một tuần sau, tóc con bé
thẳng trở lại và con bé trở thành đứa con gái da trắng tóc sẫm duy nhất
trong trường có chân tóc màu vàng.

Con bé muốn được giống tôi. Nó nghĩ trông chúng tôi giống nhau –

tôi, thấp hơn 7 phân, nặng hơn 6 cân, mái tóc đáng nguyền rủa, đôi mắt nâu
tầm thường.

“Chắc chắn là có nét tương đồng rồi,” Andrew nói. Biến ngay, tôi

nghĩ. Tôi đây, học một lớp để kiếm chồng, vớt vát bọn đàn ông trên mạng,
mê mệt một gã tù tội, và anh thì có viên ngọc trai này, đồ khốn không xứng
đáng. À. Tôi đoán nỗi oán hận cuối cùng cũng chưa biến mất hẳn. Không
phải là cơn giận do Andrew gây nên.

Anh dường như đón bắt được suy nghĩ đó. “Tốt hơn anh nên kiểm tra

món cơm Ý. Anh không nghĩ nó sẽ quánh lại được nếu không được cầu
nguyện thành khẩn.” Nói đoạn, anh lùi vào bếp như một con cua chết nhát.

“Grace, mọi chuyện ổn chứ?” Natalie nhẹ nhàng hỏi.

Tôi hít một hơi. “Ồ, tất nhiên rồi.” Tôi ngừng lại. “À, Wyatt và chị có

chút hục hặc.”

“Ôi, không!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.