ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 167

“Có, chị chắc.”

Con bé mỉm cười, nụ cười chân thành, hạnh phúc quen thuộc của nó.

“Cảm ơn chị, chị biết đấy, sau này được gặp Wyatt thì em phải cảm ơn anh
ấy mới được. Nói thật với chị, em nghĩ chắc em đã chia tay với Andrew
nếu không phải chị đang gặp gỡ ai đó. Chỉ là, cảm giác thật rất sai trái, chị
biết không?”

“Ừmm,” tôi nói, “Ừm… Chị… Chị nên đi thôi. Tạm biệt, Natalie.

Cảm ơn em vì bữa tối thú vị.”

Mưa kéo đến trắng trời khi tôi lái xe về nhà, cần gạt nước nhỏ xinh

trên xe tôi kiên cường chống chọi để tôi có thể thấy đường. Đó là một đêm
khắc nghiệt, rét hơn bình thường, lộng gió và hoang dại, rất giống cái đêm
lốp xe tôi bị nổ. Đêm đầu tiên tôi gặp Wyatt Dunn. Nghĩ đến đây, tôi khịt
mũi một cái.

Trong một giây hài lòng sâu kín, tôi tưởng tượng ra mình giữ im lặng

khi ở trong phòng tắm tại đám cưới Kitty. Rằng tôi để cho cảm giác tội lỗi
thực thi phép màu của nó và thừa nhận rằng, phải, như thế là sai, một người
đàn bà không nên hẹn hò với người đàn ông từng hẹn thề với chị gái mình.
Andrew cũng có thể sẽ vĩnh viễn ra khỏi cuộc đời tôi, và tôi có thế sẽ
không phải nhìn thấy mắt anh dán vào khuôn mặt của Natalie với vẻ biết ơn
và sự ngây ngất – một biểu hiện mà tôi có thể thành thật nói với bạn rằng
tôi chưa từng thấy bao giờ. Không, khi Andrew nhìn tôi, ở đó có tình cảm,
có sự hài hước, tôn trọng và thoải mái. Tất cả những thứ đó, nhưng không
có những tiếng sét. Tôi đã yêu anh. Anh không yêu lại tôi theo cùng cách
ấy.

Bất chấp việc Margaret đang ngủ trong phòng dành cho khách khi tôi

trở về, và dù Angus đã cố hết sức để thể hiện với tôi rằng tôi là sinh vật
tuyệt vời nhất trên trái đất xanh tươi của Chúa, ngôi nhà vẫn có cảm giác
thật trống trải. Giá như anh ấy đang trên đường tới nhà tôi. Tôi sẽ đưa cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.