ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 17

nhưng cuộc theo đuổi con mồi trẻ trung ngọt ngào, là tôi, của ông lão bị cắt
đứt khi bà vợ lấy khuỷu tay thúc cho lão một cái và ném cho tôi một cái
lườm không đồng tình.

“Đừng lo, Grace. Sẽ sớm đến lượt cháu thôi,” giọng một bà dì oang

oang như còi tàu.

“Dì chẳng biết được đâu, dì Mavis,” tôi trả lời kèm một nụ cười ngọt

ngào. Đó là lần thứ tám trong tối nay tôi nghe cái câu an ủi xã giao đó, và
tôi đang tính đến chuyện xăm lên trán mình câu Tôi không lo lắng. Sẽ sớm
đến lượt tôi thôi.

“Cứ phải nhìn thấy họ ở bên nhau thế có khó khăn không?” Mavis lớn

tiếng.

“Không, không hề,” tôi nói dối, vẫn mỉm cười. “Cháu rất mừng vì họ

hẹn hò nhau.” Cứ cho là mừng thì có lẽ hơi quá, nhưng biết sao được. Tôi
còn có thể nói gì nữa? Thật rắc rối.

“Cháu đúng là dũng cảm,” Mavis dõng dạc. “Cháu là một người phụ

nữ can đảm, Grace Emerson ạ.” Rồi bà ì ạch bỏ đi tìm ai khác để hành hạ.

“Rồi, xổ ra đi,” chị gái Margaret của tôi gặng hỏi, rồi ngồi ngay vào

bàn của tôi. “Có phải em đang tìm một dụng cụ sắc nhọn để cắt cổ tay
không. Hay đang nghĩ đến chuyện hít một ít khí cácbon mônôxít đấy?”

“Ặc, nghe chị kìa, tình cảm gớm. Em đến phải rơi lệ trước mối quan

tâm đầy tình chị em của chị mất thôi.”

Chị nhăn nhở. “Sao? Kể cho bà chị của cô đi nào.”

Tôi tu một hơi dài rượu gin pha tonic. “Em bắt đầu hơi mệt mỏi vì

mấy người nhận xét em dũng cảm thế nào, như thể em là một dạng lính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.