ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 18

thuỷ đánh bộ nhảy đè lên một quả lựu đạn vậy. Độc thân đâu phải là điều tệ
nhất trên đời.”

“Ước gì lúc nào chị cũng độc thân,” Margs trả lời khi chồng chị tiến

lại.

“Này, Stuart!” tôi ân cần. “Hôm nay em không thấy anh ở trường.”

Stuart là chuyên gia tâm lý ở trường và sáu năm trước đã báo cho tôi thông
tin về vị trí còn trống ở khoa lịch sử. Đại khái, anh là người sống theo kiểu
khuôn mẫu… sơ mi kín cổ mặc trong áo gi lê hoa văn hình con thoi, giày
lười làm bằng da được trang trí tua rua, một bộ ria đúng kiểu. Một người
đàn ông ít nói, dịu dàng, Stuart gặp Margaret khi đang học thạc sĩ và đã trở
thành người phục vụ tận tuỵ của chị kể từ đó.

“Em chịu đựng được đến mức nào rồi, Grace?” anh hỏi, đưa cho tôi

một phiên bản mới tinh của thứ đồ uống đặc trưng của tôi, rượu gin pha
tonic với chanh.

“Em ổn cả, Stuart,” tôi trả lời.

“Chào Margaret, chào Stuart!” dì Reggie gọi từ sàn nhảy. Rồi dì nhìn

thấy tôi và sững lại. “Ô, chào Grace, trông cháu có đẹp không cơ chứ. Và
ngẩng mặt lên, cháu yêu. Rồi một ngày gần đây cháu sẽ khiêu vũ trong đám
cưới của mình thôi.”

“Ôi, Chúa, cảm ơn dì Reggie,” tôi trả lời, ném sang cho chị mình một

cái nhìn đầy ý nghĩa. Dì Reggie cười buồn với tôi rồi đi chỗ khác buôn
chuyện.

“Chị vẫn nghĩ như thế hơi kỳ dị,” Margs nói. “Làm sao mà Andrew và

Natalie lại có thể… Lạy Chúa lòng lành và chiếc vòng gai của Người! Chị
thật không thể nào hiểu nổi điều đó. Mà họ đâu rồi nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.