ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 174

“Hân hạnh. Cháu là một fan hâm mộ các tác phẩm của bác.” Cal bắt

tay mẹ và mẹ quay sang tôi nhìn nghi hoặc.

“Bố thuê anh ta lắp mấy cái cửa sổ mới,” tôi giải thích.

“Mẹ hiểu rồi,” mẹ nói vẻ hồ nghi.

“Grace, tôi cần chạy sang nhà bên và tới cửa hàng dụng cụ. Cô có cần

gì không?” Cal quay sang tôi hỏi.

Tôi cần được hôn. “Ừm, không. Tôi chưa nghĩ ra cái gì,” tôi nói, mặt

lại đỏ ửng lên.

“Vậy thì gặp lại cô sau nhé. Rất vui được gặp bác, bác Emerson.” Ba

chúng tôi nhìn theo khi anh ta ra khỏi cửa trước.

Mẹ sực tỉnh ra đầu tiên. “Nào, Margaret, chúng ta cần nói chuyện.

Được rồi, hai cô bé. Hay vào bếp ngồi đi. Ồ, Grace, cái này không nên để ở
đây! Chẳng vui chút nào. Đây là một tác phẩm nghệ thuật nghiêm túc, con
yêu.”

Callahan O’Shea đã đặt Bộ ngực buồn lên bát đựng hoa quả, giữa đám

táo và lê. Tôi phì cười. Margaret cười khùng khục và mở túi bánh ra. “Ôi,
hết sảy! Bánh cuộn hạt anh túc. Ăn một cái không, Grace?”

“Ngồi xuống, hai đứa. Margaret. Vì Chúa, chuyện con bỏ Stuart là

sao?”

Tôi thở dài. Mẹ không đến đây để gặp tôi. Tôi là đứa con gái không

gặp vấn đề gì của mẹ. Khi lớn lên, Margaret đã từng (và vẫn kiêu hãnh) là
nữ hoàng rắc rối, đầy những vụ nổi loạn tuổi thanh niên, nắm chắc trong
tay suất học đại học, học hành xuất sắc và có tài đương đầu bẩm sinh.
Natalie, tất nhiên, là đứa con vàng ngay từ lúc chào đời và từ lần hút chết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.