ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 188

“Thứ lỗi cho tôi một giây,” Lester nói. “Tôi phải gọi một cuộc điện

thoại ngắn, tôi sẽ trở lại ngay. Rất xin lỗi.”

“Ồ, không, không hề gì,” tôi kiềm chế. Tôi có thể sử dụng thời gian đó

để lấy lại kiểm soát, bởi vì thực sự là tôi đã lảo đảo bên bến bờ cực khoái.
Ai mà trách tôi được chứ? Quý ông Gipsy đẹp đẽ thích tôi. Muốn một mối
quan hệ với tôi. Có thể dễ dàng như thế này thật sao? Thử tưởng tượng
cảnh đưa anh ấy về nhà để gặp mọi người mà xem! Tưởng tượng được có
anh đi cùng trong lần tới Natalie và Andrew mời ghé chơi. Tưởng tượng
Callahan O'Shea nhìn thấy tôi và Người Đàn Ông Gipsy đẹp đẽ xem! Thế
có phải là ngầu lắm không! Chúa lòng lành!

Tôi vồ lấy điện thoại trong túi và nhấn số máy nhà.

“Margaret,” tôi hối hả thầm thì khi chị bắt máy. “Em yêu anh ấy! Cảm

ơn chị! Anh ấy thật đáng kinh ngạc! Anh ấy không hấp dẫn theo cách
riêng! Anh ấy lộng lẫy đến không thể tin nổi!”

“Chị vừa mới bật phim Các vị thần và những vị tướng.” Margaret nói.

“Em xem cái thứ vớ vẩn này thật đấy à?”

“Anh ấy thật kỳ diệu, Margs!”

“Được rồi. Rất vui được phục vụ. Anh ta có vẻ nôn nóng muốn gặp

em. Thực ra ban đầu anh ta muốn làm quen với chị trước, nhưng chị lại xòe
nhẫn cưới ra. Giờ thì chị ân hận rồi,” chị nói, nghe hơi ngạc nhiên.

“Ồ, anh ấy quay lại rồi. Cám ơn lần nữa, Margs. Em dập máy đây.”

Tôi nhấn nút “Kết thúc cuộc gọi” và mỉm cười khi Lester trở lại và ngồi
xuống. Cả cơ thể tôi rung động những ham muốn.

Trong khoảng nửa tiếng sau đó, chúng tôi cố gắng nói chuyện. Thực ra

tôi là người gặp khó khăn trong chuyện đó và vì thế đành cố gắng thể hiện
rằng mình là một người giỏi lắng nghe, bất chấp sự thật là tôi gần như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.