ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 189

không thể tập trung chú ý nổi, nhờ cơn say mê đang rạo rực trong tôi. Lờ
mờ, tôi nghe Lester kể cho mình về gia đình anh, chuyện anh trở thành thợ
rèn như thế nào, anh đã trưng bày ở những đâu tại New York và San
Francisco. Anh đã có một mối quan hệ kéo dài (với một người phụ nữ, điều
đó ru ngủ bất cứ nỗi lo sợ mong manh nào), nhưng chuyện đó lại không
thành. Giờ anh đang muốn ổn định cuộc sống. Anh thích nấu ăn và rất nóng
lòng được làm cho tôi bữa tối. Anh muốn có con. Anh thật hoàn hảo.

Rồi điện thoại của anh đổ chuông. “Ôi, chán thật, tôi xin lỗi, Grace,”

anh nói với nụ cười áy náy, liếc về phía màn hình điện thoại. “Tôi đang chờ
cuộc gọi này.”

“Không, không, anh cứ tự nhiên,” tôi nói, nhấp ly gin tonic. Cứ làm gì

anh muốn, cưng ạ. Em là của anh.

Lester lật mở điện thoại. “Cô muốn gì, con đĩ kia?” anh hỏi gặng, mặt

méo đi vì giận.

Tôi sặc và phì ra, lảo đảo ngồi thẳng lại trên ghế.

Xung quanh tôi, mọi người im phăng phắc. Lester không để ý gì đến

chúng tôi.

“À, thế đoán xem tôi đang ở đâu?” anh ta gắt, hơi dịch ra xa khỏi tôi.

“Tôi đang ở quán bar với một người đàn bà! Thế đấy, đồ điếm tởm lợm! Và
tôi sẽ đưa cô ta về nhà rồi sẽ quan hệ với cô ta!” Giọng anh ta mỗi lúc một
to, vỡ ra ào ạt. “Phải rồi đấy! Trên ghế băng, trên giường, trên sàn bếp, trên
cái bàn bếp đáng nguyền rủa! Cô thích như thế chứ, đồ cặn bã gian dối khối
nạn?” Rồi anh ta đóng nắp điện thoại, nhìn tôi và mỉm cười. “Chúng ta đến
đâu rồi nhỉ?” anh ta nhã nhặn nói.

“Ờ…” tôi nói, liếc nhìn quanh sợ hãi đến cứng người. “Đó là ngươi cũ

của anh hả?” tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.