ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 21

vài trận đánh tại địa phương, rồi chuyển tới các địa điểm thực ở khắp vùng
phía Nam, nhập hội với các nhóm tái hiện khác để thoải mái thoả mãn đam
mê của mình. Bạn chắc chắn sẽ phải kinh ngạc vì số lượng những người
như chúng tôi.

“Cha con và mấy cái trận đánh ngu ngốc ấy,” mẹ lẩm bẩm, chỉnh lại

cổ áo cho nội. Nội rõ ràng là đã ngủ gật hoặc đã chết… nhưng không, lồng
ngực nội vẫn nâng lên hạ xuống. “Thôi, mẹ không đi đâu, tất nhiên rồi. Mẹ
cần phải tập trung vào các tác phẩm nghệ thuật của mình. Con sẽ tới dự
buổi trình diễn tuần này, đúng không?”

Margaret và tôi trao nhau ánh nhìn lo ngại và ậm ừ như không muốn

xác nhận điều gì. Tác phẩm nghệ thuật của mẹ là một đề tài tốt nhất là
không nên đả động đến.

“Grace!” nội gắt lên, đột nhiên bừng tỉnh. “Ra ngoài kia đi! Kitty

chuẩn bị ném bó hoa đấy! Đi! Đi ngay!” Nội quay chiếc xe lăn và bắt đầu
thúc nó vào ống đồng tôi, thô bạo không kém Rames đánh gục đám nô lệ
người Do Thái đang bỏ trốn.

“Ôi cháu xin nội, nội đang làm cháu đau đấy!” Tôi né chân ra, và như

thế cũng chẳng khiến nội dừng lại.

“Đi! Cháu cần tất cả sự giúp đỡ có thể tranh thủ được!”

Mẹ trợn mắt. “Để con bé yên. Eleanor. Bà không thấy cháu nó chịu

đựng đủ rồi sao. Grace con yêu, nếu thấy buồn thì con không cần phải đi
đâu. Mọi người sẽ hiểu mà.”

“Con không sao,” tôi nói to, lùa tay qua mái tóc nổi loạn của mình,

mái tóc vừa làm xổ tung nếp giữ của mấy chiếc cặp kim. “Con sẽ đi.” Bởi
vì khốn thật, nếu tôi không đi thì chuyện sẽ còn tệ hơn. Tội nghiệp Grace,
nhìn cô ấy kìa, cô ấy chỉ ngồi đó như một con chuột nằm chết trên đường,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.