ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 23

Kitty nâng bó hoa lên. Em gái chị, chị họ Anne của tôi, bắt được nó

đúng theo kế hoạch và như đã tập luyện, không nghi ngờ gì. Thời gian hành
hạ chấm dứt. Nhưng, không. Kitty nhìn tôi đăm đăm, nhấc váy lên và chen
chân bước tới. “Sẽ tới lượt em sớm thôi, Grace,” chị lớn tiếng tuyên bố.
“Em vẫn chịu được chứ?”

“Chắc chắn rồi,” tôi nói. “Đúng là cảm giác déjà vu thêm lần nữa,

Kitty! Lại một mùa xuân nữa, lại một đám cưới nữa của chị.”

“Em đáng thương.” Chị siết chặt cánh tay tôi, một sự cảm thông màu

mè rỉ ra khỏi người chị, mắt thì liếc nhìn quả đầu mái bằng của tôi (phải,
chúng đã mọc lại trong mười lăm năm đã qua kể từ khi bị chị cắt) và rồi chị
quay trở lại với chú rể của mình cùng với ba đứa con từ hai cuộc hôn nhân
trước.

BA MƯƠI PHÚT SAU, tôi quyết định rằng mình dũng cảm như thế là

đã đủ rồi. Bữa tiệc chiêu đãi của Kitty đang ở cao trào, va trong khi âm
nhạc đang rất sôi động còn chân tôi thì ngứa ngáy chỉ muốn nhảy ra đó để
chỉ cho đám đông kia biết điệu rumba đáng lẽ ra phải trông như thế nào, tôi
đã quyết định về nhà. Nếu như có một anh chàng độc thân, bảnh bao, tài
chính ổn định, tâm lý vững vàng ở đây, thì chắc anh ta cũng đang trốn dưới
gầm bàn. Chỉ nán lại một chút, tôi bèn lên đường chuẩn bị về nhà.

Tôi đẩy cửa, hoảng hốt đưa mắt liếc nhanh về phía tấm gương – đến

tôi cũng không biết tóc mình có thể xoắn xuýt tới như vậy, trời đất quỷ thần
ơi, nó gần như quay ngang ra – và cánh cửa căn phòng nhỏ vừa mở thì tôi
nghe thấy một tiếng động khe khẽ. Một âm thanh buồn. Tôi hé nhìn xuống
khe cửa. Đôi giày đẹp. Có quai, cao gót, da màu xanh dương tinh xảo.

“Ừm… mọi việc ổn cả chứ?” tôi chau mày hỏi. Đôi giày trông quen

quen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.