ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 24

“Grace hà?” một giọng nói nhỏ vang lên. Chả trách đôi giày nhìn

quen. Em gái tôi và tôi đã cùng đi mua, mùa đông năm ngoái.

“Nat? Em yêu, em ổn chứ?”

Có tiếng vải sột soạt; rồi em gái tôi đẩy cửa mở ra. Con bé cố mỉm

cười, nhưng đôi mắt xanh sáng thì đang ướt đẫm những giọt nước lấp lánh.
Tôi để ý thấy mascara của con bé còn chưa hạ cố mà trôi mất. Nó trông bi
thảm và lộng lẫy, như thể Ilsa đang nói lời tạm biệt với Rick ở sân bay
Casablanca.

“Chuyện gì vậy, Nat?” tôi hỏi.

“Ồ, không có gì…” Miệng con bé run run. “Ổn cả.”

Tôi ngừng lại. “Có phải liên quan tới Andrew không?”

Vỏ bọc của Natalie sụp đổ. “Ừm… à… em không nghĩ là chuyện giữa

bọn em sẽ tiến triển được,” con bé nói, giọng hơi run rẩy, không giấu được
cảm xúc thật. Con bé cắn môi nhìn xuống.

“Vì sao?” tôi hỏi. Cảm giác thanh thản và lo lắng vật lộ nhau trong tim

tôi. Dĩ nhiên, nếu Nat và Andrew không đi tới đâu thì tôi cũng không lấy gì
làm khổ sở vật vã, nhưng sướt mướt thì lại chẳng giống Natalie chút nào.
Thực tế, lần cuối cùng tôi thấy nó khóc là khi tôi rời nhà đi học đại học
cách đây mười hai năm.

“Ừm… chỉ là một ý tưởng tệ hại thôi,” con bé thì thầm. “Nhưng

không sao.”

“Có chuyện gì?” tôi hỏi. Ham muốn treo cổ Andrew bùng lên trong

lòng. “Anh ta đã làm gì?”

“Không có gì,” con bé vội vàng trấn an tôi. “Chỉ là… ừm…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.