ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 33

sinh nhật năm ngoái, bố mẹ đã tặng cho tôi một chiếc tivi màn hình plasma
tuyệt hảo.

Tôi nhìn quanh. Chắc chắn rồi, thế thật là ngốc, nhưng tôi sẽ cảm thấy

an toàn hơn nếu… thực ra thì, không phải là có vũ khí, nhưng cũng là có
cái gì đó. Tôi không có khẩu súng ngắn nào, có Chúa chứng giám… tôi
không phải kiểu người đó. Tôi liếc nhìn bộ dao của mình. Không. Như thế
có vẻ hơi quá đà, ngay cả với tôi. Vẫn biết là tôi có hai khẩu súng trường
Springfield trên gác mái, chưa kể đến một cái lưỡi lê, cùng với tất cả các
phụ kiện thời Nội chiến khác, nhưng chúng tôi lại không dùng đạn, và dù
trong mấy màn tái hiện trận chiến, tôi có tỏ vẻ khoái chí đến mức nào đi
chăng nữa, tôi cũng không thể hình dung ra nổi cảnh đâm lê vào ai đó.

Rón rén ra khỏi phòng khác, tôi mở tủ và xem xét các lựa chọn của

mình. Mắc treo, không ăn thua. Ô, quá nhẹ. Nhưng khoan đã. Kìa, ở phía
sau, là cây gậy chơi hockey cũ từ hồi trung học của tôi. Toi đã gữ nó trong
suốt những năm qua vì nhiều lý do tình cảm, ôn lại quãng thời gian ngắn
ngủi làm vận động viên của mình, và giờ thì tôi thấy mừng. Không hẳn là
một thứ vũ khí, nhưng ít nhiều cũng dùng để tự vệ được, Hoàn hảo.

Angus đang ngủ trong bếp, trên giường của nó, một tấm nệm nhung

đỏ trong một chiếc giỏ bằng liễu gai. Nó nằm ngửa, mấy cái chân trắng
bông giơ lên không, mấy chiếc răng nhỏ ở hàm dưới khoá cứng lấy hàm
trên. Trông nó không có vẻ sẽ có ích nhiều trong trường hợp nhà bị đột
nhập. “Cứng cỏi lên, Angus,” tôi thì thầm. “Dễ thương không phải là tất cả,
mày biết đấy.”

Nó hắt hơi, tôi cúi xuống. Tên trộm có nghe thấy không? Mà nếu thế,

hắn có nghe tôi nói chuyện điên thoại không? Tôi nhìn ra cửa sổ phòng ăn
cầu may. Vẫn không có bóng cảnh sát nào. Cũng chẳng có động tĩnh gì từ
phía nhà bên. Có khi hắn đi mất rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.