ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ - Trang 34

Hay là đang tới. Đang đi tới chỗ tôi. À thì, tới chỗ đồ của tôi. Hoặc tôi.

Ai mà biết được.

Tôi thấy trấn tĩnh hơn nhờ cầm chắc cây gậy hockey. Có lẽ mình nên

trườn lên nhà, chui vào tầng áp mái và khoá trái cửa, tôi nghĩ. Ngồi bên
cạnh máy khẩu súng trường đó, không có đạn cũng được. Chắc chắn cảnh
sát có thể xử lý tên trộm nhà bên. Vừa nói đến cảnh sát, một chiếc xe tuần
tra đen trắng lướt xuống phố, đỗ ngay trước cửa nhà của gia đình Darren.
Tuyệt. Tôi an toàn rồi. Tôi rón rén vào phòng ăn, xem liệu có trông thấy
Ngài Kẻ Trộm không.

Không. Chẳng có gì. Chỉ có tiếng mấy cành tử đinh hương lào rào cọ

vào cửa sổ. Nói tới cửa sổ. Bố đã đúng. Chúng cần phải được thay. Tôi có
thể cảm thấy luồng không khí, mà trời thì không gió đến thế. Hoá đơn sưởi
năm nay của tôi đã cao chết người rồi.

Ngay lúc đó, vang lên một tiếng gõ cửa khe khẽ. A, cảnh sát. Ai bảo

họ sẽ không bao giờ có mặt khi bạn cần tới họ? Angus bật dậy như bị giật
điện và lao tới cửa, nhảy lên sung sướng, bật tưng tưng, cả bốn chân đều
không chạm đất, sủa loạn xị. Ẳng! Ẳngẳngẳngẳngẳngẳng! “Suỵt!” tôi bảo
nó. “Ngồi xuống. Ở đó. Bình tĩnh nào cún yêu.”

Vẫn cây gậy trong tay, tôi mở cửa trước.

Không phải cảnh sát. Tên trộm đang đứng ngay trước mặt tôi. “Chào,”

hắn mở lời.

Tôi nghe thấy tiếng chiếc gậy đập vào hắn trước khi nhận ra mình đã

di chuyển, rồi bộ não tê dại của tôi nhận thức tất cả mọi thứ cùng một lúc –
âm thanh trầm đục của gỗ đập vào người. Cảm giác rung bật trở lên cánh
tay. Biểu hiện sững sờ trên mặt tên trộm khi giơ tay lên che mắt. Chân tôi
run lên. Cái bộ dạng sụp xuống của tên trộm. Tiếng sủa cuồng loạn của
Angus.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.