Tôi thấy mình có một chút… thật ra thì, không hẳn là ghen tị, nhưng
đúng là có vẻ như người phụ nữ này có một lợi thế đầy bất công trong cái
thế giới hò hẹn này. Ai cũng sẽ nhìn vào cô ấy và nói, Chà, thật là một tinh
thần ngoan cường. Chẳng phải cô ấy thật tuyệt sao! Còn tôi thì sao? Còn
những người hai chân quanh ta thì sao, hả? Làm thế nào mà chúng tôi cạnh
trạnh được với cái đó cơ chứ?
“Được rồi, Grace,” tôi oang oang độc thoại, “chúng ta đi quá giới hạn
rồi. Hãy tìm cho mày một anh bạn trai và chấm dứt vụ này, được chứ?
Angus, đi thôi, bé yêu. Mẹ phải lên tầng áp mái với cái đống nợ này, hay là
mày sẽ nhai sạch nó trong chớp mắt, được không? Bởi vì mày là một cậu
bé hư hỏng, phải không nào? Đừng có chối. Mày đang ngậm bàn chải đánh
răng của tao trong miệng kìa. Tao có mù đâu hả, anh bạn trẻ.”
Tôi kéo lê cái túi rác đầy những đồ ấy xuống hành lang về phía thang
lên gác mái. Chết tiệt. Đèn phụt tắt, và tôi không muốn ì ạch leo xuống để
lấy cái khác. À thì, tôi cũng chỉ đang cất đồ đi cho đến khi có thể làm một
chuyến ra bãi rác thôi.
Tôi leo lên dãy bậc thang, mùi gỗ tuyết tùng găn gắt luôn vào mũi.
Giống như nhiều ngôi nhà kiểu Victoria, nhà của tôi có một phòng áp mái
lớn hết cỡ, trần cao ba mét và cửa sổ khắp xung quanh. Một ngày nào đó,
tôi tưởng tượng, mình sẽ đặt mấy tấm cách nhiệt và tấm vữa, biến chỗ này
thành phòng chơi cho lũ con đáng yêu của mình. Mình sẽ có một gác sách
chạy quanh phòng. Một không gian nghệ thuật gắn cửa sổ trước nơi ánh
mặt trời rọi vào. Một chiếc bàn mô hình tàu hỏa ở đằng kia, góc thay đồ ở
đằng này. Nhưng bây giờ, nó chỉ chứa mấy mảnh đồ đạc cũ, vài cái hộp đồ
trang trí cho Giáng sinh và mấy bộ đồng phục cùng súng ống thời Nội
chiến của tôi. Ôi, và váy cưới của tôi nữa.
Người ta làm cái gì với một chiếc váy cưới chưa từng mặc, may-riêng-
cho-mình nhỉ? Tôi không thể cứ đơn giản tống nó đi, phải không? Nó đã
ngốn không ít tiền. Nhỡ đâu, nếu tôi kiếm được một phiên bản bằng xương